Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 63: Không Đặt Vào Mắt




"Ngô Kỳ, ngươi..." Lưu Hồng khó hiểu nhìn nàng ta.

"Lăn ra ngoài!" Ngô Kỳ hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo vẻ miệt thị, "Ngô Kỳ ta không cần những thủ đoạn này, Bạch Phong không phải đối thủ của ta, mặc kệ là năm nay từ nghiên cứu viên chuyển thành chính thức hay là ba năm sau tranh hạng, ta... nhất định không thua hắn!"

"Lưu Hồng, không nên dùng mấy cái kế vặt vãnh của ngươi, cẩn thận chịu không nổi!"

Lưu Hồng siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Nếu ta thật sự có ý đồ xấu thì sẽ không tới tìm ngươi! Tranh cơ hội, tranh cơ duyên, ta không quan tâm người khác thấy thế nào, chút chuyện này đều không quan trọng! Cơ hội ở trước mắt, ta tranh thủ thì đó cũng là quyền lợi của ta! Bạch Phong quán lý sở nghiên cứu của Hồng lão, ta muốn tranh cơ hội này, dù cho Hồng lão biết cũng sẽ không phản đối, sẽ chỉ ngầm thừa nhận. Nếu Bạch Phong thua thì chính là do ta mạnh hơn hắn, điều này không thể phản bác, Ngô Kỳ, ngươi cảm thấy đây là hành vi bỉ ổi?"

Ngô Kỳ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn gã: "Ngươi nói không sai, đây là quyền lợi của ngươi, có điều thế thì liên quan gì đến ta?"

"Ngươi không hy vọng muội muội ngươi thu hoạch được tài nguyên cùng tương lai tốt hơn sao?" Lưu Hồng không cam lòng.

Ngô Kỳ khó chịu đáp: "Dù có thì cũng là để tự ta tìm Bạch Phong nói chuyện, không tới phiên ngươi nhúng tay vào."

"Ngươi tìm hắn cũng vô dụng, hắn mềm không được cứng không xong, chỉ có thể ép hắn đáp ứng, muốn làm như thế thì một mình ngươi không được." Lưu Hồng phản bác.

Ngô Kỳ quét mắt liếc gã, một lát sau mới nói: "Muốn ta cho ngươi mượn lực cũng được, đưa thần văn chữ "Lực" của ngươi cho ta mượn nghiên cứu ba tháng đi!"

"..."

Lưu Hồng kém chút cắn nát răng, "Quá đáng!"

"Không quá đáng, bằng không... tự ngươi đi mà chơi, ta không hứng thú chơi với ngươi loại trò chơi cấp thấp thế này, ngươi chưa tới Đằng Không thất trọng cũng không có tư cách tham dự những việc tranh phong."

Lưu Hồng hít sâu một hơi, rất nhanh hạ quyết tâm, "Được!"

Ngô Kỳ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Nói đi, ngươi muốn làm gì?"

"Đơn giản thôi, giảm quyền hạn của Bạch Phong xuống!" Ánh mắt Lưu Hồng thể hiện rõ sự quyết tâm. "Học viên một tháng kiểm tra ba lần không hợp cách, kì thi quý của học phủ xếp cuối, kiểm tra cuối năm nhiều lần tụt về thứ hạng sau, một năm trôi qua, Bạch Phong sẽ bị khấu trừ 300 điểm công huân, quyền hạn giảm xuống một cấp! Ba năm sau, Bạch Phong sẽ không còn tư cách báo danh nữa!"

"Không cần đến ba năm, chỉ một năm sau, ta có thể xin nhậm chức ở sở nghiên cứu của Hồng lão, bởi vì quyền hạn của Bạch Phong không cao hơn ta, dù cho hắn là học sinh của Hồng lão nhưng sở nghiên cứu của Hồng lão cũng là do học phủ bỏ vốn kiến thiết, Bạch Phong tự làm mất đi sở nghiên cứu, ai cũng không thể nói gì."

"Đến lúc đó, hắn nhất định phải tuyển nhận học viên mới, đề cao quyền hạn của hắn để bình xét cấp bậc, phải là người ưu tú mới được! Chỉ cần sớm làm công tác tốt, hắn muốn nhận ai thì chỉ có thể mặc cho chúng ta nhét người, kém không được, chỉ có thể tuyển ưu tú, ưu tú chỉ có một hoặc là vài người, ngươi nói xem hắn có thể làm được gì?" Lưu Hồng cấp tốc nói tiếp: "Đây là dương mưu khiến Bạch Phong tự mình gây ra, hắn cũng đã nói lời ngông cuồng, tùy tiện chúng ta thích làm gì cũng được, đã như vậy, ta đây không có gì mà phải khách khí!"

Ngô Kỳ liếc mắt nhìn gã một cái, sau đó cúi xuống tiếp tục phác họa thần văn, hồi lâu sau mới đáp lời: "Thấp kém, bất quá hiệu quả cũng rất khá. Ngươi muốn ta tham dự, là muốn ta thay ngươi ngăn cản Bạch Phong trả thù?"

"Đúng, tên kia rất ngông cuồng, nếu bị thiệt thì hắn sẽ không ngồi yên, ta lo lắng... hắn sẽ trực tiếp ra tay với ta, khiến ta trọng thương, để cho ta không thể không rời đi."

"Đúng là chuyện mà Bạch Phong hoàn toàn có thể làm ra." Ngô Kỳ bật cười, "Ngươi cũng coi như tự biết rõ, biết mình không bằng hắn. Nếu ta nói ngươi cứ từ bỏ là xong, bất quá nếu ngươi đã muốn tranh, điều này cũng đúng là cơ hội. Hắn ra tay sẽ là khiêu chiến đứng đắn... Như vậy đi, nếu hắn khiêu chiến ngươi thì ta khiêu chiến hắn, trước đó đả thương hắn, thế nào?"

"Tốt!" Lưu Hồng mừng rỡ, đây mới là mục đích thật sự gã tìm Ngô Kỳ.

Còn chuyện những kẻ yếu hơn chướng mắt gã, vậy thì không có tư cách này.

Còn có một số Lăng Vân và Sơn Hải cảnh, vậy cũng là cao tầng, sẽ không ai quản chuyện của họ, bằng không Hồng lão cũng không phải kẻ ăn chay.

"Đúng rồi, học viên của Bạch Phong nếu nhiều lần không qua được kiểm tra, hắn khẳng định sẽ nhận học viên mới để cân bằng cấp bậc bình xét, muội muội ta nếu vào môn hạ của hắn thì sẽ dốc toàn lực ứng phó tranh thủ kéo điểm về cho hắn, điểm này... ta sẽ không để cho muội muội ta cố ý gian lận, không thể hủy cả đời nàng!" Lưu Hồng cười nói: "Dĩ nhiên muội muội càng ưu tú càng tốt, càng ưu tú, tài nguyên của Bạch Phong sẽ càng nghiêng về hướng nàng, đây là quy củ, một học viên khác sẽ chỉ càng ngày càng kém, càng thêm kéo thấp điểm của Bạch Phong, dù cho muội muội có thể tranh thủ thêm một chút, Bạch Phong cũng không có cách nào ngăn cản trừng phạt hạ cấp."

Ngô Kỳ khẽ gật đầu, xem như đồng ý với cách nói của gã.

...

Ngay tại khi hai người đang sôi nổi thảo luận, Bạch Phong đi bộ trong học phủ, bỗng nhiên bật cười, khinh miệt nói: "Mấy kẻ ngu! Muốn giảm đẳng cấp quyền hạn của ta ư?"

Anh không nghe thấy không có nghĩa là anh không đoán được Lưu Hồng muốn làm gì.

"Đến lúc đó sẽ có trò hay để xem."

Bạch Phong thì thầm một câu, tiếp đó lắc đầu, khi Tô Vũ nhập học, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức, có điều cũng rất tốt. Không trải qua trắc trở, làm sao thành tài?

Tiểu tử kia không bị người ta chèn ép thì làm sao có thể hiểu rõ nhân tài trong Văn Minh học phủ đông đúc, hắn tới nơi này không tính là gì.

"Một ngày phác họa được thần văn... Hi vọng Lưu Hồng có thể giúp ta ép tốt hơn một chút, nếu còn xử lý không tốt việc này, đồ đần độn Lưu Hồng sẽ không tự tặng đầu người đấy chứ?"

Bạch Phong phì cười lắc đầu, vậy thì không liên quan tới mình.

"Ngô Kỳ, Hạ Ngọc Văn..."

Thì thầm mấy cái tên, tâm tư Bạch Phong đã không mảy may ở lại chỗ Lưu Hồng nữa, cái tên này chưa tới Đằng Không thất trọng, anh không thèm để ý tới gã, đám người kia mới là kình địch.

Đừng nói mình bây giờ đã là Đằng Không thất trọng, trước đó dù là Đằng Không lục trọng thì anh cũng không để ý tới Lưu Hồng, tên kia không phải đối thủ của anh.

"Tô Vũ!" Cuối cùng, Bạch Phong niệm đến tên Tô Vũ, lẩm bẩm nói: "Tiểu tử, phải dựa vào bản thân ngươi mới được! Tốt nhất đè đám học viên kia xuống, như thế ta mới có cơ hội sớm chuyển chính thức, dùng thân phận nghiên cứu viên đi lĩnh đội..."

Trợ lý nghiên cứu viên vẫn có nhiều giới hạn, vả lại có rất nhiều nơi quyền hạn không đủ, căn bản là không thể đi được.

...

Nam Nguyên thành.

Hai ngày này học phủ ồn ào ầm ĩ, bởi vì Trần Hạo đã từ Khai Nguyên tam trọng đột phá đến tứ trọng, khiêu chiến Chu Trùng Khai Nguyên ngũ trọng.

Giữa tứ trọng và ngũ trọng cơ hồ không có khoảng cách gì lớn, trên thực tế đều là người bình thường.

Cảnh giới của Chu Trùng cao hơn Trần Hạo, kết quả khi đơn đấu lại bị Trần Hạo đánh cho sói khóc quỷ gào.

Cái này cũng chưa hết, Trần Hạo đánh xong Chu Trùng, cảm giác thời gian quá ngắn, tiếp tục tìm người đơn đấu, ngày đầu tiên liền đánh với hơn mười học viên.

Có thắng có thua, bất quá Trần Hạo cũng không thèm để ý, cậu chỉ coi như đó là huấn luyện thực chiến.

Cứ như vậy, chưa tới ba ngày, Trần Hạo ít nhất đã đánh hơn ba mươi người, nếu không phải trên thân máu đọng thực sự quá nhiều, bị mẹ cậu cưỡng chế ở nhà dưỡng bệnh một ngày, tên kia hẳn là còn muốn tiếp tục đi khiêu chiến các bạn học khác.

Trần Hạo cũng không nghĩ tới mình đã tạo cho Nam Nguyên học phủ một sự mở đầu.

Trước đây các học viên luôn cảm thấy Khai Nguyên tứ trọng quá lợi hại, ngũ trọng đơn giản chính là sao trên trời.

Nhưng hiện tại xem ra cả ngũ trọng hay tứ trọng gì cũng đều bị Trần Hạo đánh qua.

Việc này giống như mở ra thế giới mới cho mọi người, vài học viên thường ngày hay bị đám "thiên tài" ức hiếp, thế nên ai ai cũng đều kích động, Trần Hạo không đến trường, một ngày này học phủ càng thêm náo nhiệt.

Kêu gào muốn tìm "thiên tài" đơn đấu không phải chỉ một hai kẻ, Chu Trùng là cái tên miệng thối, chọc không ít người, trở ngại mặt mũi "thiên tài", mà gã cũng không biết sợ hãi, chỉ một ngày hôm đó đã tối thiểu đơn đấu với sáu bảy học viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.