Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 62: Chờ Xem Trò Vui




"Có vấn đề gì sao?" Bạch Phong nở nụ cười, "Trung hạ cũng không tệ, hắn là do Nam Nguyên đề cử, Liễu Văn Ngạn chấp giáo là sư bá của ta, ta thu một học viên không có vấn đề gì chứ?"

"Không có..." Nữ sinh hơi ngượng ngùng, học viên được đánh giá trung hạ, mặc dù đối với người bình thường thì cũng không tệ, nhưng đối với Bạch Phong thì quá lãng phí một vị trí học viên của anh, thật là đáng tiếc.

"Bạch phụ tá, trước khi ngươi chuyển chính thức, nhiều nhất chỉ có thể nhận hai học viên, Tô Vũ còn chưa nhập học, điểm lại chỉ trung hạ, thường ngày nghiên cứu cũng khó trợ giúp đối với ngươi..."

"Cám ơn, ta đã biết, cứ cho hắn vào danh sách đi." Bạch Phong vẫn tủm tỉm cười như trước, nữ sinh này cũng là có lòng tốt, bất quá anh không cần nàng ta nhắc nhở.

"Cái kia..." Nữ sinh có chút tiếc nuối, bất quá là Bạch Phong thu học sinh, nàng cũng không thể nói nhiều.

Đương khi nàng đang loay hoay hỗ trợ anh ta điền phiếu đăng ký, bên cạnh bỗng có tiếng người vang lên: "Bạch Phong, ngươi muốn thu học viên, sao không tuyển trong học phủ mà lại tuyển người mới? Người mới còn chưa tính, đó lại còn là người bị cho điểm trung hạ, nghĩ gì vậy? Năm nay báo cáo đưa len có không ít người được cho điểm thượng đẳng, trước đó cũng có rất nhiều người có thành tích nổi bật. Đến lúc khảo hạch có khả năng lại xuất hiện càng nhiều."

Bạch Phong quay đầu nhìn lại, khẽ nhíu mày.

Anh ta vốn định kín đáo tới đây nhận người một chút, xong xuôi sự tình liền rời đi, kết quả cái tên này lại tới quấy rối!

"Lưu Hồng, ta nhận học viên thì có liên quan gì tới ngươi sao?"

Cách đó không xa, có một người thanh niên ôm cánh tay nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười, nghe vậy thì xua tay, "Không liên quan tới ta, có điều... ta thích xem kịch!"

"Không liên quan tới ngươi thì im miệng đi!" Bạch Phong mặc kệ gã, quay đầu nhìn về phía nữ tử nọ, "Làm xong thì đưa hồ sơ tới chỗ ta nhé!"

"Vâng, Bạch trợ giáo."

"Bạch Phong!" Lưu Hồng thấy Bạch Phong không để ý tới mình, liền mở miệng nói: "Ngươi thật sự muốn thu học viên mới?"

"Không liên quan gì tới ngươi!" Bạch Phong cất bước định rời khỏi, Lưu Hồng thấy thế liền lên tiếng: "Đúng là không liên quan gì tới ta, nhưng mà Bạch Phong, ngươi có nghĩ tới không, năm nay ngươi nhận học viên mới, biết bao nhiêu người sẽ không vừa lòng?"

Bạch Phong nhíu mày nhìn gã.

"Năm ngoái, đệ đệ ta muốn làm học trò của ngươi, ngươi không nguyện ý thu, tốt thôi, ngươi một mực không thu, hoặc là thu mấy thiên tài thượng đẳng nhất thì ta không có ý kiến, cứ coi như đệ đệ ta là phế vật. Nhưng năm nay ngươi nhận một học viên trung hạ, Bạch Phong, ngươi nói xem đệ đệ ta biết sẽ có phản ứng gì? Nhà ta biết sẽ phản ứng ra sao?"

Bạch Phong cười nhạo, khinh thường nói: "Liên quan cái rắm gì với ta!"

"Bạch Phong, ngươi nói đúng, không liên quan gì tới ngươi." Lưu Hồng nghiêm mặt đáp: "Ta không thèm để ý, thậm chí người trong nhà của ta để ý hay không kỳ thật cũng không quan trọng. Nhưng trước đó người muốn làm học trò của ngươi không chỉ riêng đệ đệ ta mà là rất nhiều người."

"Thậm chí còn có học viên được đánh giá là thiên tài thượng đẳng, ngươi cũng không nguyện ý nhận. Năm nay ngươi bỗng nhiên nhận một học viên trung hạ, ngươi làm vậy sẽ khiến bọn hắn nghĩ như thế nào? Ta biết ta không nên xen vào, nhưng ngươi đã cân nhắc chưa, chưa gì ngươi đã kéo cừu hận cho học viên mới kia, người khác sẽ nghĩ, dựa vào cái gì mà Bạch Phong không nhận họ mà ngược lại đi nhận một học viên tầm thường? Là bọn họ không bằng hắn? Hay là như thế nào?"

Bạch Phong lãnh đạm lặp lại: "Thì sao?"

"Không sao cả, ngươi nhận hắn không có vấn đề, ngươi vẫn còn có một vị trí trống nữa, một người quá khiến người khác chú ý, chi bằng ngươi lại nhận thêm một học viên, thế nào?"

"Đệ đệ ngươi?"

"Cũng không phải, hắn đã là người của Hồ nghiên cứu viên, ta muốn nói là muội muội của Ngô Kỳ, được cho điểm thượng trung, tính tình rất tốt. Trước đó ngươi không có tâm tư nhận học viên, Ngô Kỳ cùng ta đều không mở miệng nói với ngươi, năm nay nếu ngươi đã có tâm tư này, nhận một người cũng là nhận, nhận hai người cũng chẳng khác gì, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta cảm thấy... xéo đi!" Bạch Phong tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, "Thượng trung thì làm sao? Ngô Kỳ lại thế nào? Muội muội nàng ghê gớm lắm hả? Ta thích nhận ai thì nhận! Còn mấy chuyện phiền toái... Các ngươi thích tìm thì cứ tìm đi! Chỉ cần không giết chết hay đánh tàn phế, các ngươi thích chèn ép nó thế nào thì cứ thoải mái mà chèn ép!"

Bạch Phong lơ đễnh, trong lòng xem thường lời Lưu Hồng vừa nói, muốn chèn ép ư? Các ngươi có năng lực thì cứ cố mà chèn ép!

"Ta nhận học viên, liên quan cái rắm gì với các ngươi! Mau mau xéo đi, Lưu Hồng, ít lôi kéo làm quen với ta, đừng đi theo ta! Lời này ta vẫn không ngừng nói với ngươi, còn có Ngô Kỳ, còn có những người khác, muốn nhận người nào thì chính mình thu đi, suốt ngày nhớ thương ta, ta sẽ không khách khí với các ngươi nữa!"

Bạch Phong lớn tiếng nói, vốn anh ta muốn kín đáo thu người một chút, bây giờ bị Lưu Hồng quấy rối, không ít người đều chú ý tới bên này.

Bạch Phong cũng lười quản, biết thì biết vậy, anh ta cất cao giọng, "Ta nhận ai làm học viên, đó là tự do của ta! Ta muốn nhận người tàn phế làm học viên, chỉ cần hắn có thể thi đậu thì ta sẽ dám nhận! Sao hả, còn muốn dạy bảo Bạch Phong ta? Chớ nói những thứ vô dụng kia với ta!"

Bạch Phong nói xong liền rời đi, đại sảnh an tĩnh trong nháy mắt, nhưng rất nhanh sau đó liền vang lên vô số tiếng thảo luận rôm rả.

"Bạch Phong muốn nhận học viên à?"

"Cái tên này nghĩ gì chứ, hai năm trước không ít người tìm anh ta, anh ta đều cự tuyệt, năm nay làm sao bỗng nhiên lại nổi lên tâm tư này?"

"Nghe nói là do Liễu Văn Ngạn đề cử..."

"Trước đó Liễu Văn Ngạn cũng đề cử không ít, đâu có thấy anh ấy muốn nhận."

"Ta cũng không rõ, bất quá... hôm nay việc này của Bạch Phong truyền đi, không thiếu phiền phức sẽ tìm tới anh ấy, bên chỗ Hồng lão cũng sẽ không ít người nhìn chằm chằm."

"Không chỉ Hồng lão mà mấy tiểu tử kia cũng đang nhìn chằm chằm Bạch Phong, ba năm sau tranh hạng... cái tên Bạch Phong kia khẳng định sẽ tranh. Còn có chuyện nghiên cứu viên chuyển chính thức nữa, danh sách cũng có hạn, hắn cũng sẽ tranh."

Có lão nhân cười nói: "Tiểu tử này gần đây có vấn đề gì mà cảm thấy hứng thú với nhiều người, ngươi nói xem, hắn bỗng nhiên nhận học viên, mọi người có thể không chú ý sao? Cộng thêm bên chỗ Hồng lão cũng thế, ai mà không đỏ mắt?"

"Điều này cũng đúng."

Có người lên tiếng: "Nhưng cũng tốt, xem cho náo nhiệt. Học phủ quá an tĩnh cũng không tốt, mười năm một lần luân hồi, bảy năm trước ở lần tranh hạng kia đã xảy ra không ít sự tình, ta còn nghĩ tối thiểu phải một hai năm sau mới có thể xem náo nhiệt, hiện tại xem ra sắp có chuyện hay rồi."

"Đại Hạ phủ tổng cộng mới chỉ có 20 vị trí, học phủ chúng ta không được chia bao nhiêu, chỉ tầm 5-6 chỗ, Bạch Phong có sức cạnh tranh không nhỏ, để xem hắn có thể chống được hay không."

"Hắn đã là Đằng Không thất trọng, vấn đề hẳn không lớn."

"Khó nói, thứ này nào có ai dám khẳng định. Huống chi, hiện tại mấy tên tiểu tử kia cũng không dễ trêu, ta thấy lần này chuyện sẽ càng kịch liệt."

"..."

Mặc kệ mọi người nghị luận ầm ĩ, Bạch Phong đã sớm rời khỏi nơi đây.

Trong đại sảnh, Lưu Hồng nhìn bóng lưng anh rời đi, cũng không nói gì, trầm ngâm một lúc rồi đi tới phòng đăng ký, muốn tìm xem tư liệu về Tô Vũ.

...

Một lát sau, Lưu Hồng tiến vào một biệt thự trong khu dân cư.

"Ngô Kỳ, năm nay Bạch Phong nhận học viên."

Trong phòng khách, một nữ nhân trẻ tuổi đang dùng bút phác hoạ thần văn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nhận thì nhận, có quan hệ gì với ta."

"Là học viên bị đánh giá trung hạ, ta đề cử muội muội ngươi, Bạch Phong lại nói ta mau xéo đi. Cái tên này đã là Đằng Không thất trọng, hiện tại càn rỡ hơn so với trước rất nhiều."

"Hắn có lúc nào mà không càn rỡ?" Ngô Kỳ vẫn bình tĩnh như trước, "Ngoại trừ mấy năm trước hắn bị vị kia của Chiến Tranh học phủ đánh thổ huyết mới không tỏ ra ngông cuồng, còn lại có khi nào mà chịu an phận."

Ngô Kỳ nói tới đây bèn cười nhạt: "Ta vẫn chờ xem kịch vui đây, qua mấy năm nữa, chờ hắn lên tới Đằng Không cửu trọng, không thiếu được cảnh tượng đi đòi lại mặt mũi, vị kia tốt nhất đừng đột phá Lăng Vân quá nhanh, bằng không sẽ không có trò hay để xem."

Lưu Hồng vội vàng nói: "Bây giờ không phải là vấn đề xem trò vui, hắn nhận học viên, đây là cơ hội! Bên chỗ Hồng lão thần long thấy đầu không thấy đuôi, phòng nghiên cứu còn do Bạch Phong nắm trong tay, vào dưới trướng của Bạch Phong không nói tới những cái khác, một cái phòng nghiên cứu đã đủ chúng ta ăn no rồi."

"Hửm?" Ngô Kỳ ngẩng đầu, nét mặt như băng sương, lạnh lùng gắt: "Cút!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.