Không Phải Duy Nhất

Chương 2




3.

Vừa lấy lại tinh thần, Chu Việt đã đẩy cửa xe bước xuống, cãi nhau cùng Kiều Mộc. 

“Cô có bằng lái chưa? Rõ ràng là lỗi của cô, giờ lại muốn ăn vạ à?” Anh không kiên nhẫn, bảo, “Nói đi, muốn bao nhiêu, tôi không có thời gian.”

Giống y như trong mộng… Không, là giống y như ký ức kiếp trước. 

Quả nhiên, Kiều Mộc càng tức giận hơn. 

Ánh mắt cô ta đảo một vòng, vói tay vào từ cửa sổ xe giật lấy bó hoa hồng trắng trong lòng tôi, dùng sức mà ném xuống đất, sau đó còn giẫm giẫm hai cái, lại rút ra mấy tờ tiền trong ánh mắt lạnh xuống của Chu Việt, ném vào mặt anh, trả lại y nguyên lời anh nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu, tôi không có thời gian.”

Lúc này Kiều Mộc chỉ mới tốt nghiệp đại học, lái một chiếc xe thể thao, vừa phách lối vừa rạng rỡ. 

Ngẩn ngơ nhìn nước đọng trên bó hoa dập nát, tôi bỗng nhiên nghĩ đến chính mình ở kiếp trước. 

Sau khi biết tin Chu Việt chết, tôi vội lái xe đến bệnh viện. 

Tựa như không biết cách đi bộ, từ bãi đậu xe đến cổng chính bệnh viện khoảng cách rất ngắn nhưng tôi ngã không biết bao nhiêu lần. 

Té ngã, bò dậy rồi lại té ngã. 

Nước bùn văng tung toé, từng giọt mưa lạnh băng thấm ướt khắp cơ thể. 

Thế nhưng tôi không hề nhận ra. 

Nửa đời trước dài như vậy, cuộc sống của tôi chỉ có mỗi Chu Việt. 

Giờ anh không còn nữa, tôi như bị rút hết xương cốt, đứng cũng đứng không vững. 

Thế nhưng mà…… nhưng mà…..

Tại thời khắc lòng tôi đau đến chết lặng lại có người đứng trước mặt tôi, từng câu từng chữ mang nồng đậm oán hận nói với tôi: “Chu Việt không chỉ là Chu Việt của mỗi mình cô.”

“Anh ấy còn đồng thời thuộc về tôi.”

“Tôi và anh ấy thậm chí đã có con với nhau.”

Tôi rùng mình một cái, bỗng dứt ra khỏi hồi ức, phát hiện Chu Việt đã giận đùng đùng đi trở về. 

“Kiều… Cô gái kia đâu rồi?”

“Cô cái gì gái, là một người đàn bà đanh đá thì có.”

Anh nói xong rồi như vừa ý thức được ngữ khí của mình có bao nhiêu dữ dằn bèn dừng một lát, nhỏ giọng xuống. 

“Cô ta lái xe đi rồi, chắc là biết mình đuối lý đi — Xin lỗi em, Tư Tư, làm hỏng hoa của em rồi, chờ lát dùng cơm xong sẽ mua lại bó khác cho em.”

Tôi im lặng thật lâu mới khẽ đáp: “Không cần đâu.”

Sau khi vào đại học, tôi và Chu Việt thuận theo tự nhiên mà yêu nhau, lúc anh tỏ tình đã tặng hoa hồng trắng cho tôi. 

Chỉ có một nhánh. 

Khi ấy quá nghèo, hai chúng tôi đều phải vừa học vừa đi làm thêm, cuộc sống eo hẹp nên dù một nhánh hoa thôi cũng mua không dễ dàng. 

Sau này chúng tôi tốt nghiệp, Chu Việt bắt đầu gây dựng sự nghiệp, vượt qua bao nhiêu trắc trở từng bước từng bước phát triển công ty. 

Những bó hoa anh tặng tôi cũng càng lúc càng to, không ngoại lệ đều là hoa hồng trắng, tựa như một loại bù đắp cho thuở hàn vi của cả hai. 

Nhưng ngay lúc này, tôi bỗng nhiên nhớ tới. 

Ở kiếp trước, dường như lễ tình nhân năm thứ hai sau khi gặp Kiều Mộc, hoa mà Chu Việt tặng tôi bỗng đổi thành giống hoa hồng Ecuador lộng lẫy kiêu sa. 

Tôi từng hỏi anh vì sao lại đổi hoa. 

Khi ấy anh đang chỉnh sửa phương án do Kiều Mộc giao, vài giây sau mới trả lời: “Lâu như vậy rồi, thay đổi khẩu vị chắc cũng không tồi.”

4.

Những ngày sau khi Chu Việt chết, tôi tựa như cái xác không hồn, chỉ cảm nhận được cơn đau đầu như muốn vỡ ra, đau đến mức xuất hiện ảo giác. 

Trong ảo giác ấy, Chu Việt vẫn còn, anh vẫn ngồi dưới ngọn đèn bàn trong thư phòng xử lý một vài công việc chưa giải quyết xong. 

Tôi hâm nóng một ly sữa đặt xuống trước mặt anh, anh sẽ tháo mắt kính, ngẩng đầu nói: “Em đi làm cả ngày cũng mệt lắm rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo giác. 

Mà hiện tại, anh thật sự xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt tôi. 

Ở ngay lúc tôi đã phát hiện ra bí mật của anh, cũng ở ngay trước khi mọi chuyện xảy ra. 

“Sao vậy Tư Tư? Em không vui à?”

Tôi bỗng nhiên hoàn hồn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Chu Việt đang nhìn tôi. 

Cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng bỗng nhiên trỗi dậy, tựa như ở một nơi không ai nhìn thấy, nó điên cuồng gào thét, dồn nén thành một cơn sóng thần. 

Tôi nắm chặt đôi đũa, nhỏ giọng hỏi: “Chu Việt, anh có thể đồng ý với em một điều ước sinh nhật được không?”

Anh bất đắc dĩ mỉm cười: “Đừng nói mấy lời như vậy, dù không phải sinh nhật em, anh cũng sẽ thỏa mãn bất cứ điều gì em mong muốn.”

Ngừng một lúc, anh nhẹ giọng bảo: “Tư Tư, từ trước tới giờ, em chính là ý nghĩa cho mọi nỗ lực làm việc của anh.”

Tôi cắn chặt môi, không ngăn được nước mắt: “Nếu như sau này gặp cô gái chúng ta chạm mặt hôm nay đến phỏng vấn, anh có thể đừng tuyển cô ấy vào công ty được không?”

Chu Việt kinh ngạc trong tích tắc, sau đó là dở khóc dở cười: “Đây là điều ước gì vậy… Người đàn bà đanh đá kia ấy à, hôm nay đụng phải cô ta là xui xẻo, anh nghĩ chắc cả đời này chúng ta cũng chẳng có liên quan gì tới cô ta đâu.”

Kiếp trước, anh cũng hình dung về Kiều Mộc như vậy, thế rồi sáu năm sau, cô ta mang thai con của anh. 

Tôi bỗng nhớ đến chiếc nhẫn kiếp trước mà anh nắm chặt trong tay lúc xảy ra tai nạn. Rốt cuộc thì đó là quà kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi hay là nhẫn anh cầu hôn Kiều Mộc?

Cho đến bây giờ, tất cả mọi chuyện đã khó mà nói rõ. 

Tôi nhìn Chu Việt, nhìn gương mặt trẻ trung và đôi mắt hiện giờ chỉ có mỗi tôi mà khóc đến không dừng được. 

Bữa cơm này rốt cuộc cũng không thể ăn xong. 

Có lẽ do tôi khóc quá thảm thiết, Chu Việt không thể không nửa đường thanh toán rồi ôm tôi lên xe về nhà. 

Anh thở dài đầy khó hiểu và bất đắc dĩ: “Rõ ràng là sinh nhật, đang êm đang đẹp sao em lại khóc thành như vậy?”

“Chúng ta và người phụ nữ kia chỉ mới gặp lần đầu tiên thôi mà… Tư Tư, em hãy thành thật nói cho anh biết.” Giọng điệu Chu Việt bỗng nghiêm túc hẳn lên, “Người phụ nữ kia hôm nay có phải có liên quan tới giấc mộng của em không? Em nói anh bị tai nạn xe cộ, chẳng lẽ chính là cô ta đụng?”

Chu Việt thật sự là người quá thông minh. 

Vậy nên anh mới có thể dẫn theo tôi thoát khỏi cái thị trấn nghèo nàn lạc hậu đó, cũng có thể từ một ít manh mối nhỏ nhặt đã đoán ra nguyên nhân sự khác thường của tôi. 

Nhưng tôi chỉ có thể im lặng lắc đầu, gì cũng không thể nói. 

Sau ngày sinh nhật, công ty phái tôi đi công tác nơi khác. 

Trước khi đi, Chu Việt đã giúp tôi chuẩn bị hành lý: “Tư Tư, sắp tới giao mùa rồi, thời tiết không ổn định, em nhớ phải mang theo thuốc suyễn đấy.”

Tôi nhìn chằm chằm vào sườn mặt nghiêm túc của anh mà không biết nên nói gì. 

Mỗi một chi tiết về tôi, Chu Việt đều nhớ rõ. 

Một người hiểu tôi rõ như thế sao lại không biết thứ mà tôi không thể chịu đựng nhất chính là sự phản bội?

Thấy tôi chỉ nhìn anh chằm chằm mà không có phản ứng gì, Chu Việt hơi thất vọng: “Ảnh hưởng của giấc mộng kia đối với em đã kéo dài lắm rồi đấy. Tư Tư, nếu cứ vậy mãi thì chờ đến khi về, chúng ta đi khám bác sĩ tâm lý, được không em?”

Tôi im lặng thật lâu rồi cũng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng. 

Thời gian công tác đã định là năm ngày, kết quả bởi vì vài chuyện ngoài ý muốn nên kéo dài tới hơn nửa tháng sau. 

Tôi trở về đúng lúc là buổi chiều, sau khi mang tài liệu về công ty, thấy thời gian còn sớm bèn dứt khoát bắt taxi đến công ty Chu Việt tìm anh. 

Cửa thang máy mở ra, ánh đèn trước mắt vừa loé lên, tôi đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc: “Chị Triệu, thật sự không cần mang thêm một ly cho Chu tổng ạ?”

“Không cần đâu, Chu tổng không thích uống đồ ngọt.”

Gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Kiều Mộc xuất hiện trước mặt tôi, trong nháy mắt ấy, đầu óc tôi trống rỗng, toàn bộ máu trong cơ thể hầu như đã ngừng chảy. 

“A, bà chủ tới rồi.” Cô nhân viên Triệu Thanh nhìn thấy tôi thì vội vàng chào đón, “Chu tổng đang họp cùng mấy người bên tổ nghiên cứu, chị ngồi chơi với em một lát nhé — Tiểu Kiều, vừa hay em lấy ly trà sữa dư lúc nãy đưa cho bà chủ nha.”

Kiều Mộc cầm theo ly trà sữa bước tới, dùng kiểu ánh mắt tìm tòi mà đánh giá tôi từ trên xuống dưới. 

Một lát sau, cô ta khẽ cười một cái đầy thâm ý: “Bà chủ?”

HẾT CHƯƠNG 2 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.