Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 476




Chương 476:

 

Đương nhiên, có việc thì anh sẽ không tới “ơ” Hoặc Cảnh Thanh có chút buồn bực, năng lượng trong người giảm đi một nửa chỉ trong phút chốc Cô tưởng buổi chiều anh sẽ đến đón cô, nhưng hiện tại dường như cô đã suy nghĩ quá nhiều.

 

Dưới ánh mắt của Tiêu Văn Nam, Hoắc Cảnh Thanh không muốn xuống xe, chậm rãi đi về phía trường học.

 

Cho đến khi bóng lưng của Hoắc Cảnh Thanh biến mất, Tiêu Văn Nam mới khởi động xe rời đi.

 

Nhưng, ở một nơi mà họ không thể nhìn thấy, một người bước ra từ phía sau một cái cây cách đó không xa.

 

Từ Vũ Quang nhìn về nơi Hoắc Cành Thanh đã rời đi, trên môi nở nụ cười kì quái.

 

Hôm nay tâm trạng của Hoắc Cảnh Thanh không tốt, nên cô làm việc gì cũng chẳng có chút năng lượng nào, đương nhiên dáng vẻ như vậy của cô bị Đường Mộc chế nhạo “Hôm nay cậu làm sao vậy?” Đường Mộc dùng cù chỗ đâm vào người Hoắc Cành Thanh: “Cậu… Không phải giữa cầu và thấy Tiêu ra chuyện kia đó chứ Mặc dù Đường Mộc nói rất ăn ý, nhưng Hoắc Cảnh Thanh đều hiểu được nhất thời đã bừng mắt, Hoặc Cảnh Thanh ngay cả giọng đều lắp bắp. “C… cái gì, không có gì cả” Chưa nói đến chuyện đó, chuyện bình thường giữa các đôi yêu nhau như là hôn còn chưa có, ngoại trừ một lần anh năm tay cô, hơn nữa bọn họ cũng phải là tình nhân “Cậu tự nhìn cậu mà xem, nói chuyện áp úng, có quỷ mới tin cậu” Đường Mộc nhìn Hoắc Cảnh Thanh với ánh mắt đã hiểu được, rất ân cần vỗ vỗ cánh tay của cô. “Tớ sẽ không nói cho ai biết đâu.”

 

Hoắc Cảnh Thanh hất cánh tay của cô ấy ra không nói nên lời, đứng dậy bước ra ngoài.

 

Cô tin rằng nếu ở lại với hủ nữ như Đường Mộc, chắc cô sẽ phát điên lên mất Bây giờ là mười giờ, đến giờ nghỉ trưa, trên hành lang có rất nhiều học sinh.

 

Hoặc Cảnh Thanh củi đầu đi trên hành lang, Đột nhiên bị “đụng” một cái, Hoặc Cảnh Thanh chỉ cảm thấy đại não rất đau, lúc đầu còn có chút hòa, nhưng bây giờ càng ngày càng hỏa “Ai đố?” Hoác Cảnh Thanh bắt m ngắng đầu lên.

 

Đặp vào mặt cô là một khuôn mặt xấu xã với nụ cười trên khóe miệng, khuôn mặt trắng nón và dài bông tai kim cương bên tai trái sáng rực.

 

Từ Vũ Quang nở một nụ cười mà anh ta cho là rất đẹp trai, và đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt của Hoặc Cảnh Thanh, nhưng Hoặc Cảnh Thanh đã né tránh anh ta.

 

Từ Vũ Quang cũng là người số một trong trường, có rất nhiều học sinh nữa say mê anh ta, Từ Vũ Quang vốn dĩ hơn Hoắc Cảnh Thanh một lớp, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây, khó tránh khỏi sẽ bị một số người chú ý.

 

Ngoài ra, Hoắc Cảnh Thanh vừa rồi cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người. “Đàn em, em không sao chứ?” Nụ cười trên miệng Từ Vũ Quang đột nhiên cứng lại, nhưng anh ta vẫn duy trì dáng vẻ thiếu niên, kìm lại cơn tức giận. “Không sao a.” Hoắc Cảnh Thanh nói, từ đầu đến cuối không nhìn Từ Vũ Quang, sau đó xoay người trở lại phòng học, Bộ dạng của Hoặc Cảnh Thanh không thèm cho Từ Vũ Quang chút mặt mũi nào, một số người không thích Tử Vũ Quang liền cười trộm Từ Vũ Quang là một tay chơi trong trường, thường thích chọc gheo các học sinh nữ, ở trường thì bạn gái của anh ta cũng có mặt khắp nơi.

 

Nhưng bởi vì nhà họ Từ cũng giàu có, hơn nữa dù Từ Vũ Quang thực sự không đẹp trai, thì vẫn có rất nhiều cô gái mê mệt anh ta. “Cười cái gì mà cười.” Từ Vũ Quang có chút khó chịu, nói xong liền trực tiếp rời đi Buổi sáng, anh ta còn thấy Hoắc Cảnh Thanh bước xuống xe của một người đàn ông, bây giờ lại bày ra bộ dáng vẻ này, đúng là giả vờ đơn thuần mà Vừa nãy, nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Cảnh Thanh như vậy, tuy rằng Từ Vũ Quang cảm thấy khó chịu nhưng không phải anh ta cũng không được gì. Vừa rồi, nhân lúc Hoắc Cảnh Thanh không chú ý, anh ta đã sở được eo của cô Dáng người đó đúng là đỉnh cao Nếu như Hoắc Cành Thanh mà nằm ở dưới thân của anh ta thì.

 

Ý nghĩ đó khiến cho phần dưới của Từ Vũ Quang cương lên.

 

Buổi chiều học thêm vài tiết nữa là tan học. Hoắc Cảnh Thanh càng thêm đánh khi tan học, có đạt điện thoại di động lên bản, vừa chăm chú vào điện thoại vừa thu dọn đồ đạc.

 

Vẫn không có cuộc gọi.

 

Đường Mộc ném cái cặp sách lên vai, trực tiếp đặt mu bàn tay lên trấn Hoắc Cảnh Thanh, rồi lại đặt lên trán của mình thử.

 

Quay đi quay lại mấy lần như vậy, Đường Mộc mụ chắc chắn hôm nay Hoắc Cảnh Thanh thật sự không phát sốt. “Cậu không sốt đấy chứ?” Tuy rằng không muốn nói như vậy, nhưng mọi thứ đều cho thấy Hoắc Cảnh Thanh hôm nay thật sự rất kỷ quái, vừa rồi còn lờ đăng. “Cậu mới là đồ ngốc ấy, nếu không có việc gì thì mau trở về đi!” Hoắc Cảnh Thanh nói, rồi vẫy tay với Đường Mộc.

 

Đường Mộc là lưỡi rời đi.

 

Sau khi Đường Mộc rời đi, Hoắc Cành Thanh mắt một lúc mới thu thập xong, sau khi chắc chắn rằng Tiểu Văn Nam sẽ không gọi mình, Hoặc Cảnh Thanh mới chậm rãi bước đi.

 

Hiện tại, ở trường cũng ông còn nhiều học nữa, nếu có thì cũng chỉ có vài người ơi với nhau, vì thế Hoặc Cành Thành cũng chỉ đi một mình Mặt trời ngã dẫn về hướng tây, bầu trời màu cam đi ngang qua sân bóng rổ, Hoắc Cảnh Thanh vẫn có thể nhìn thấy có một vài học sinh đang chơi bóng rổ, “Đàn em, em còn chưa về nhà sao.”

 

Khi Hoắc Cảnh Thanh còn đang ngày người, một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên.

 

Hoặc Cảnh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Từ Vũ Quang.

 

Giống như buổi chiều, Hoắc Cảnh Thanh vẫn không muốn để ý tới anh ta, không khỏi tăng tốc bước di.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.