Yêu Giả Vi Vương

Chương 170: Bắc Cương, Ta Đến Đây!




Ba ngày qua rất nhanh. Tiêu Lãng, Quân Thần Độc Cô Hành luôn làm bạn bên Tiêu Thanh Y trong thời gian này. Ngày thứ ba Tiêu Thanh Y đã có thể xuống giường. Tiêu Lãng xin Thanh Minh tìm chút tài liệu công cụ, một lần nữa làm xe lăn cho Tiêu Thanh Y, để nàng tự do hoạt động.

- Chúng ta đi đây. Thanh Y, hãy chờ ta trở về!

Quân Thần Độc Cô Hành áo trắng thắng tuyết, sau lưng là Thanh Minh toàn thân giáp đen đi theo. Tiêu Lãng, Thiên Tầm đứng một bên nhìn Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao, Thiền lão. Phương xa chỉ có Hắc Minh, Lục Minh đưa tiễn. Hắc Minh thầm gật đầu với Thanh Minh, Lục Minh thì vẻ mặt ai oán nhìn Quân Thần Độc Cô Hành.

Khóe môi Tiêu Thanh Y cong lên ý cười, không có vẻ gì buồn bã vì chia ly, cũngc không lo lắng.

Tiêu Thanh Y cười gật đầu, nhìn Tiêu Lãng, mở miệng nói:

- Lãng nhi, đi Bắc Cương tu luyện là chính, mọi chuyện phải nghe theo Độc Cô thúc thúc sắp đặt.

Tiểu Đao, Thiền lão không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng gật đầu, ánh mắt kiên quyết.

Quân Thần Độc Cô Hành cười nói:

- Vài năm sau ta sẽ trả lại thiếu niên thiên tài chấn kinh thiên hạ cho các ngươi!

Bốn người xoay đi hướng truyền tống trận bên cạnh rừng đào. Tiêu Lãng, Quân Thần Độc Cô Hành, Thanh Minh yên lặng đi tới, bước chân vững vàng không ngoái đầu lại. Thiên Tầm thỉnh thoảng quay đầu, vẫy tay từ biệt, hốc mắt ửng đỏ.

Truyền tống trận lóe ánh sáng, bốn bóng người biến mất bên trong. nụ cười bên môi Tiêu Thanh Y đông lại. Hốc mắt Tiểu Đao đỏ rực. Thiền lão thầm khóc.

Tiêu Thanh Y, Thiền lão, Tiểu Đao ở nguyên tại chỗ nhìn rừng đào phía xa thật lâu, thật lâu.

- Sồ ưng bắt đầu giương cánh, lại không biết sẽ bay lượn trên trời xanh hay rớt xuống vực sâu? Đây là một con tà long, miếu Ẩn tông quá nhỏ không vây hắn nổi. Thiếu niên có ma tính yêu khí này sẽ mang đến phúc lợi cho thiên hạ hỗn loạn hay là hủy diệt vô tận?

Phương xa, bên ngoài một lầu các, một lão nhân nhỏ gầy mặc áo vải thô đi ra, ánh mắt phức tạp, vẻ mặt buồn bã.

….. …. …. …. …..

Đã tiến vào truyền tống trận, nhưng khiến Tiêu Lãng lấy làm lạ là bọn họ bị truyền tống đi một nơi không phải hang đá Tử Vong sơn mạch.

Quân Thần Độc Cô Hành được truyền tống đến, gã không lập tức bước ra ngoài ngay mà kêu Thanh Minh lấy bốn bình đan dược từ Tu Di Giới đưa cho Tiêu Lãng, Thiên Tầm.

Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi:

- Đây là cái gì?

Thiên Tầm cũng rất khó hiểu.

Quân Thần Độc Cô Hành không gaiỉ thích, liếc Thanh Minh. Tu Di Giới trên tay Thanh Minh chợt lóe, đột nhiên xuất hiện một thanh Huyền khí quét qua đầu Tiêu Lãng. Sau đó biến ảo Huyền khí chuyển hướng sang đầu Thiên Tầm.

Người Tiêu Lãng căng cứng, hắn không nhúc nhích, mặc kệ bảo kiếm chém sắt như chém bùn dán sát da đầu. Bởi vì Tiêu Lãng không cảm giác sát khí. Tiêu Lãng không nhúc nhích, tuy Thiên Tầm căng thẳng nhưng vẫn đứng im, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Từng sợi tóc bạc rơi xuống, Tiêu Lãng cảm giác Thanh Minh chỉ phát ra hai kiếm nhưng tóc bạc trên đầu hắn bị cạo sạch thành đầu trọc. Thiên Tầm cũng biến thành đầu trọc.

Quân Thần Độc Cô Hành cười giải thích rằng:

- Hai bình này một bình gọi là Dịch Dung đan, bình kia là Biến Thanh thủy. Các ngươi uống đi, có thể thay đổi bề ngoài và thanh âm, chỉ cần ngươi không vận dụng thảo đằng màu tím, sửa đổi thói quen bình thường thì không ai nhận ra được ngươi là Tiêu Lãng. Thần hồn của Thiên Tầm phổ biến nên có thể sử dụng.

Dịch Dung đan, Biến Thanh thủy!

Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, rất nhanh nghĩ thông mấu chốt sự việc.

Vẫn là bởi vì thần hồn thảo đằng màu tím!

Thần hồn thảo đằng màu tím của Tiêu Lãng biến thái như vậy, chắc chắn có nhiều người muốn ám sát hắn. Nếu tin tức truyền đến Võ Vương triều, Huyết Vương triều thì có lẽ bên kia sẽ phái thích khách ám sát. Khó trách Quân Thần Độc Cô Hành muốn Tiêu Lãng trở thành một tiểu binh bình thường tại Bắc Cương, không có bất cứ đặc quyền, cũng sẽ không phái người bảo vệ hắn. Che giấu thân phận của Tiêu Lãng là bảo vệ lớn nhất rồi.

Nhưng Tiêu Lãng vẫn do dự hỏi:

- Sau này có thể biến trở về không?

Quân Thần Độc Cô Hành cười gật đầu. Tiêu Lãng, Thiên Tầm không do dự nữa, lập tức mở nắp bình, nuốt một viên đan dược màu đỏ xuống, một nửa bình nước màu xanh.

Chuyện cực kỳ lạ lùng đã xảy ra.

Mặt của Tiêu Lãng, Thiên Tầm bắt đầu biến hình. Mũi của Tiêu Lãng biến cao, phần chóp hơi gấp khúc, hốc mắt nhô ra, cặp chân mày dựng thẳng. Tiêu Lãng biến thành con người rắn rỏi, thô lỗ, cộng với đầu trọc, sẽ không ai liên tưởng đến đây là Tiêu Lãng bề ngoài bình thường không có gì lạ.

Mặt Thiên Tầm biến dài một chút, ngũ quan càng đẹp hơn. Thiên Tầm không quá để ý vẻ ngoài, kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng.

- Ừm! Không tệ, trong quân có văn thân sư, các ngươi có thể xăm đồ án sau đầu, vậy thì càng thêm không có người vạch trần thân phận của các ngươi.

Quân Thần Độc Cô Hành đưa một cái bao cho Tiêu Lãng, trịnh trọng dặn dò:

- Chỗ này có tài liệu thân phận của các ngươi. Nhớ kỹ, không đến bất đắc dĩ thì đừng lộ thần hồn của ngươi, nếu lộ thì phải dọn dẹp kỹ, lập tức đi Thanh Y thành tìm Thanh Minh nói cho ta biết, ta sẽ giải quyết giúp ngươi. Ta sẽ không cho ngươi hồi phục thân phận, ngươi chính là một người khác. Nếu như thân phận của ngươi bại lộ, ta sẽ đón ngươi đi ngay, tìm chỗ bí ẩn tu luyện.

Tiêu Lãng thầm ghi nhớ. Thiên Tầm không quá lo thân phận của mình bị lộ, vì thân phận gã thấp hèn, không có nhiều người trong Tiêu gia biết mặt gã.

Quân Thần Độc Cô Hành liếc Thanh Minh, gã lập tức bắn ra một Huyền khí hướng vách tường sơn động, một cánh cửa hiện ra.

Quân Thần Độc Cô Hành lại giải thích rằng:

- Nơi này là một sơn phong cách phía nam Thanh Y thành trăm dặm. Ta và Thanh Minh rời đi trước, các ngươi đi Long NHa thành phía tây Thanh Y thành, chỗ đó có nơi trưng binh, lấy thực lực của Thiên Tầm có thể tùy tiện làm đội trưởng Trinh sát. Các ngươi ở trong quân đi, có chuyện gì ta sẽ sai người báo tin cho ngươi.

Tiêu Lãng gật đầu. Quân Thần Độc Cô Hành tính không bỏ sót, chắc đã sắp xếp tốt mọi thư, shắn chỉ cần cố gắng tu luyện là được.

Quân Thần Độc Cô Hành vỗ vai Tiêu Lãng, cười nói:

- Cố gắng tu luyện đi, ta sẽ sai người tặng hai quyẻn chiến kỹ cho ngươi. Ta và Cô Cô của ngươi mong chờ ngươi lại lần nữa nhất minh kinh nhân!

Quân Thần Độc Cô Hành nói xong gật đầu với Thanh Minh, gã mang theo Quân Thần Độc Cô Hành đi ra ngoài, lắc người biến mất trong tầm mắt của Tiêu Lãng, Thiên Tầm.

Tiêu Lãng, Thiên Tầm nói chuyện mấy câu, phát hiện thanh âm hơi thay đổi. Giọng Tiêu Lãng biến thô cuồng hơn, phối hợp ngoại hình lạnh lùng, rắn rỏi bên ngoài thì hoàn toàn giống mãng phu. Thiên Tầm cá tính hơn, hơi đàn bà, điều này làm gã rất buồn bực.

Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi ra khỏi sơn động, thấy một sơn cốc giống như Tử Vong sơn mạch. Vách đá lóe ánh sáng, cửa đá biến mất.

Tiêu Lãng, Thiên Tầm liếc nhau, hai người vận Huyền khí vòng quanh lao nhanh ra ngoài.

Tiêu Lãng, Thiên Tầm đi ra sơn cốc, phát hiện mình ở trong một ngọn núi. Trên núi trụi lủi, toàn là đá đen, rừng rậm dày đặc. Phương xa có mảnh sa mạc hoang vu, sa hơn nữa có bão cát. Trên bầu trời âm u tràn ngập vẻ hoang vắng, túc sát.

- Bắc Cương, ta đến đây!

Tiêu Lãng nhìn ra xa, ánh mắt kiên quyết mà nóng cháy, bản năng cong lên khóe môi độ cung quái dị, không biến tràn đầy yêu khí nữa mà là... Tà khí.

Hai bóng người như hai mãnh hổ xuống núi từ trên ngọn núi đáp xuống, đạp sa mạc hoang vu đi hướng tây bắc. Giờ phút này, mặt trời mới mọc, ánh sáng đỏ kéo cái bóng của Tiêu Lãng, Thiên Tầm thật dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.