Yêu Giả Vi Vương

Chương 169: Con Đường Vừa Mới Bắt Đầu




Tiêu Thanh Y như có điều suy nghĩ, lại vẫn khó hiểu hỏi:

- Vậy thì tại sao muốn xuống tay với Tiêu gia mà không là gia tộc khác?

Quân Thần Độc Cô Hành nói:

- Nàng đã quên Trấn Đông Vương của nàng, quên ca ca của nàng lộ ra tài hoa thiên tài quân sự rồi sao?

Tiêu Thanh Y ngạc nhiên, đầu óc hiện ra vài đoạn ngắn, chậm rãi nối liền.

Hơn một trăm năm trước Tiêu gia ra một anh tài tuyệt thế, tam thúc của Tiêu Bất Tử, Tiêu Du. Tiêu Du là cường giả khác họ duy nhất được phong vương trong năm trăm năm Chiến Vương triều, trấn Đông vương! Trấn Đông Vương Tiêu Du chẳng những võ lực đạt đến Chiến Đế cảnh mà còn là thiên tài quân sự trước giờ chưa từng có. Quân Thần Độc Cô Hành còn cảm thấy không bằng, ít nhất về mặt công tích thì thua kém Trấn Đông Vương Tiêu Du.

Bởi vì Võ Vương triều yếu ớt như vậy hoàn toàn do một tay Trấn Đông Vương Tiêu Du tạo ra!

Khi đó Huyết Vương triều, Chiến Vương triều liên tục có chiến tranh, Võ Vương triều không ngừng xâm lăng, mưu tính liên hợp với Huyết Vương triều hủy diệt Chiến Vương triều, chia đều thiên hạ. Khi đó lòng người trong Chiến Vương triều hoảng sợ, cho rằng sắp diệt quốc đến nơi. Trấn Đông Vương Tiêu Du đột nhiên xuất hiện, ba trận chiến bình Bắc Cương, sau đó dnã dắt đại quân tiến nhanh phía đông, chiến đấu tám trận với đại quân Võ Vương triều, đồ sát gần trăm vạn đại quân, cuối cùng dẫn dắt đại quân bao vây đế đô Võ Vương triều tròn ba tháng.

Cuối cùng tông của võ tông ra mặt, hứa hẹn Võ Vương triều vĩnh viễn không đối địch với Chiến Vương triều, chia cắt một trăm thành Trấn Đông Vương Tiêu Du mới lui binh.

Vì trận chiến này mà Trấn Đông Vương Tiêu Du được phong làm vương khác họ, có danh hiệu là Tiêu Đồ Phu, mang đến vinh diệu chưa từng có cho Tiêu gia. Trong quân đội, danh vọng Tiêu gia lên như diều gặp gió.

Đến đời Tiêu Bất Tử, tuy tư chất của lão vẫn rất siêu, võ lực mạnh mẽ, Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Bất Lão cũng đầy mình siêu đẳng nhưng không ai lộ ra tài hoa quân sự. Cùng với Trấn Đông Vương Tiêu Du chết, danh vọng của Tiêu gia trong quân từ từ biến yếu, cho đến khi Tiêu Thanh Đế xuất hiện.

Tiêu Thanh Đế hai mươi tuổi danh chấn đế đô, sau đó lao tới Bắc Cương, chỉ mất năm năm từ tiểu đội trưởng thăng lên tướng quân. Quân đội do Tiêu Thanh Đế Thống lĩnh luôn giết nhiều kẻ địch nhất, bị tử thương ít nhất. Khi đó nguyên soái Bắc Cương không phải Quân Thần Độc Cô Hành mà là tiền tộc trưởng của Tả gia.

Tiền tộc trưởng của Tả gia từng tuyên bố:

- Lại cho Tiêu Thanh Đế mười năm thì Chiến Vương triều lại xuất hiện một Tiêu Du!

Có người muốn đoạt thiên hạ Chiến Vương triều? Cho nên trước tiên khống chế quân đội Chiến Vương triều, trong quân đội không thể xuất hiện một nguyên soái cường đại, vì vậy Tiêu Thanh Đế phải chết? Cho nên Tiêu Bất Tử bất ngờ bị vây trong Long Hổ sơn, Tiêu Thanh Đế nghe tin lập tức dẫn đại quân đi cứu, kết của gã chết. Không ngờ Tiêu Bất Tử phá hủy phong ấn Long Hổ sơn xuống núi, lão hết sức điều tra về cái chết của Tiêu Thanh Đế, cho nên... Tiêu Bất Tử cũng chết?

Tiêu Thanh Y xâu chuỗi các sự kiện lại, càng lúc càng cảm thấy mình đã đúng, cảm thấy Quân Thần Độc Cô Hành hân tích rất có lý. Người có tư cách bắt lấy ngai vua của Vân gia chỉ có bốn siêu cấp thế gia. Có năng lực đặt một bàn cờ lớn như vậy chỉ có bốn siêu cấp thế gia.

Tả gia, Đông Phương gia, Nghịch gia!

Sẽ là nhà nào đây?

Tiêu Thanh Y vẫn không hiểu được điều này, nàng chợt nhớ ra điều gì, sợ hãi bắt lấy tay Quân Thần Độc Cô Hành.

Tiêu Thanh Y thất thanh nói:

- Vậy chẳng phải là ngươi rất nguy hiểm?

Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười, trong mắt tràn ngập tự tin.

Quân Thần Độc Cô Hành cười nói:

- Muốn giết Độc Cô Hành không phải dễ dàng. Đừng lo cho ta, bọn họ chưa có năng lực tính kế ta! Hơn nữa ta chuẩn bị không làm nguyên soái nữa. Đợi ta xử lý vài chuyện, sắp xếp Tiêu Lãng ổn định xong sẽ từ chức nguyên soái. Tối đa ba năm, bọn họ muốn làm loạn thì cứ để mặc họ, ta cũng mệt rồi, khi đó làm bạn bên nàng.

Tuy trong lòng Tiêu Thanh Y vô cùng lo lắng, nghi hoặc, ví dụ như Quân Thần Độc Cô Hành sẽ sắp xếp Tiêu Lãng như thế nào? Cuối cùng Tiêu Thanh Y không nói nhiều, lựa chọn tin tưởng người nam nhân này, bởi vì gã chính là Quân Thần.

Tiêu Lãngiêu Thanh Y trầm ngâm giây lát, chợt nhớ một việc, cầu xin:

- Độc Cô, sau khi ngươi về Bắc Cương lập tức phái người điều tra tung tích của Tiêu Phù Đồ và Tiêu Ma Thần, nhi tử của hắn. Khi tin tức của phụ thân, các trưởng lão truyền về Tiêu gia thì Tiêu Ma Thần đánh bị thương hộ vệ trong đêm, trốn ra Tiêu gia, lẻ loi một mình muốn đi tìm phụ thân của mình, điều tra ra sự thật. Tính tình của hài tử này còn bướng hơn cả ta.

Quân Thần Độc Cô Hành khen rằng:

- Nhi tử của Tiêu Phù Đồ quả nhiên hung mãnh như hổ.

Tiêu Thanh Y định nói gì thì Quân Thần Độc Cô Hành dịu dàng vuốt mặt nàng, nói:

- Được rồi, có chuyện gì chờ ngày mai rồi nói, nàng mới khỏe, hãy nghỉ ngơi đi.

Tiêu Thanh Y nói chuyện lâu như vậy đúng là cảm thấy tinh thần nặng nề, mắt nhìn Quân Thần Độc Cô Hành từ từ khép lại, thiếp ngủ. Quân Thần Độc Cô Hành ngồi bên cạnh Tiêu Thanh Y, nhẹ nhàng nắm tay nàng, khóe môi cong lên nụ cười. Quân Thần Độc Cô Hành cứ ngồi yên nhìn Tiêu Thanh Y, vẻ mặt thỏa mãn.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao được sắp xếp nghỉ trong một lầu các nhỏ bên cạnh Vân Tuyền các. Khi Quân Thần Độc Cô Hành bước ra khỏi Vân Tuyền các đã là nửa đêm. Tiêu Lãng, Tiểu Đao vẫn chưa ngủ, ngồi trong gian phòng nhỏ trừng mắt nhìn nhau, thầm suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây.

- Cô Cô của ngươi đã ngủ rồi, các ngươi đừng quấy rầy nàng. Ba ngày sau Tiêu Lãng và Thiên Tầm theo t đi Bắc Cương. Mấy ngày nay hãy ở bên Cô Cô của nguiw.

Quân Thần Độc Cô Hành để lại một câu sau đó rời đi, bỏ lại Tiêu Lãng, Tiểu Đao càng thêm ngủ không được.

Tiểu Đao nhìn Tiêu Lãng suy tư, kêu lên:

- Ca!

Tiểu Đao không biết nên nói gì, gãi đầu, vẻ mặt phức tạp.

Tiêu Lãng trừng Tiểu Đao, giọng điệu trầm trọng:

- Nhăn nhó cái gì? Ta đi Bắc Cương chứ không phải chịu chết!

Tiêu Lãng nghiêm túc nói:

- Tiểu Đao, ngươi được Ẩn tông xem trọng chứng minh ngươi rất có thể là hậu đại của chủng tộc cường đại, cho nên ngươi phải cố gắng tu luyện. Cô Cô chỉ có năm năm, chúng ta không thể dựa dẫm Độc Cô thúc thúc. Bốn năm này hai chúng ta phải có một người đột phá Chiến Hoàng cảnh đi lấy linh dược giải độc giúp Cô Cô!

Tiểu Đao gật mạnh đầu nói:

- Ta sẽ cố gắng tu luyện, ca phải cẩn thận!

Tiêu Lãng gật đầu, thản nhiên nói:

- Từ nhỏ đến lớn ta trải qua bao nhiêu nguy hiểm sinh tử, nếu ta có thể sống đến bây giờ thì sẽ luôn có thể sống sót. Độc trong người Cô Cô chưa giải trừ, chưa báo thù cho gia gia, phụ thân thì sao ta chết được? Ta phải cố gắng biến thành tuyệt đỉnh cường giả, quang minh chính đại trở về đế đô, khiến Tiêu gia ngu xuẩn nhìn xem quyết định lúc trước của họ ngu ngốc biết bao. Sau này phải tạo dựng một gia tộc, cũng gọi là Tiêu gia, phải trở thành siêu cấp thế gia, tức chết đám Tiêu Thanh Long, Tiêu Bất Hoặc!

Tiểu Đao gật mạnh đầu nói:

- Ừm!

Tiểu Đao cười khờ:

- Ca, chắc chắn ca sẽ làm được! Khi đó hai chúng ta san bằng đại viện của Tiêu gia, Tả gia trút giận, hì hì.

Mắt Tiêu Lãng sáng rực đối diện Tiểu Đao, hai người dâng trào hào khí.

Tiêu Lãng nói:

- Tiểu Đao, chúng ta đánh cuộc đi, để xem ai trong chúng ta đạt đến Chiến Hoàng cảnh trong vòng bốn năm.

Tuy Tiểu Đao không mấy tự tin nhưng không cam lòng yếu thế, đáp:

- Được!

Tiêu Lãng có thần hồn thảo đằng màu tím, tốc độ tu luyện nhanh gấp ba. Tiểu Đao rất có thể là chủng tộc viễn cổ, bây giờ được Ẩn tông nhận làm đệ tử. Tuy Chiến Hoàng cảnh xa xôi nhưng lúc này Tiêu Lãng, Tiểu Đao có chung một mục tiêu.

Trong bốn năm đột phá Chiến Hoàng cảnh, lại dùng một năm đi lấy linh dược giải độc giúp Tiêu Thanh Y. Tuy mục tiêu này có vẻ như chỉ là mơ tưởng viễn vông nhưng Tiêu Lãng, Tiểu Đao đều vững tin. Bọn họ biết người có mộng tưởng và hành động mới có thể sáng tạo kỳ đích.

Con đường vừa mới bắt đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.