Xuyên Qua Làm Em Gái Của Nữ Phụ

Chương 10




Ta không biết mình viết truyện có vừa lòng các nàng không nên mong các nàng cho ta xin ít ý kiến để ta còn biết khắc phục nữa. Cảm ơn nhiều!

_____________________________________________________________________________________

Hạo Lăng trước khi lên xe liền quay người phân phó vệ sĩ đứng bên cạnh

- Phân phó người luôn theo sát cô ấy_ Anh nhất định phải đề cao cảnh giác. Bé con của anh dễ thương như vậy thật không thể tránh khỏi việc có cả đám ong bướm vây quanh. Tốt nhất là sai người âm thầm giám sát cô, như vậy anh mới có chút yên tâm

- Dạ, thưa thiếu gia_ Vệ sĩ nghiêm chỉnh cúi đầu trả lời

Lúc này, anh mới vui vẻ ngồi vào xe, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến anh không khỏi có chút tiếc nuối cùng nhớ mong. “ Haizz... anh thật sự không muốn rời xa bé con của anh một chút nào cả “_ Anh thầm than rồi bất giác nở một nụ cười sủng nịnh_ “ Nhưng không sao, sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp lại cô và đến lúc đó anh sẽ buộc cô bên cạnh mình, một bước không rời”

________________________

Trong khi đó, người đang được anh nhớ đến thì vẫn đang đứng như trời trồng. Viên Viên sau khi nuối tiếc “ đưa tiễn “ thần tượng ra cửa thì nhanh chóng chạy về phía cô, bàn tay đập mạnh vào vai cô khiến cô kêu “A..” một tiếng, hoàn hồn lại, trừng mắt nhìn cô bạn đang thân thiết khoác vai mình. Viên Viên bỏ qua ánh mắt tức tối của cô, cười sáng lạng nói:

- Này, Bảo Bảo, hạnh phúc quá nên đơ luôn à?

Cô nghe vậy thì mày liễu khẽ nhíu lại, ngay lập tức lớn tiếng phản bác:

- Đâu có, có gì mà phải hạnh phúc chứ!

Viên Viên nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi, ôm lấy hai vai cô để cô đối diện với mình. Viên Viên nhìn thẳng vào mắt cô như muốn tìm kiếm thứ gì đó, một lát sau, Viên Viên mở miệng nghiêm túc hỏi cô:

- Bảo Bảo, cậu thật không biết anh ấy là ai sao?

Đáp lại Viên Viên là một câu trả lời khiến cô suýt thì ngã ngửa

- Biết chết liền!

Viên Viên ho khan hai tiếng, vuốt ngực bình ổn lại tâm trạng kích động của mình rồi kéo tay cô tới một quầy ăn nhanh gần đó. Đơn giản cầm menu gọi vài món ăn vặt. Suốt từ lúc đó tới giờ, Viên Viên đều trầm mặc không nói, khuôn mặt tỏ ra nghiêm trọng khiến cô có chút hoang mang lo lắng. Nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt khi vừa nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn vặt trước mắt. Cô vội vàng nhét cả một đống khoai tây chiên vào mồm, đôi má vốn phúng phính nay căng phồng trông cực cute. Đôi môi chúm chím do dính dầu mỡ mà trở nên bóng bẩy, nhìn chỉ muốn cắn cho một phát thôi. Đương lúc cô đang hăng say ăn uống thì Viên Viên chợt lên tiếng:

- Bảo Bảo à, mình hỏi lại một lần nữa, cậu... cậu thật sự không biết Lăng ca là ai ư?

Trong miệng cô đang chứa đầy thức ăn nên chỉ gật gật đầu, miệng phát ra những tiếng “ ô...ô...” bất lực. Nháy mắt, khuôn mặt Viên Viên trở nên ỉu xìu, chống cằm đăm chiêu nhìn cô, thở dài lẩm bẩm:

- Thật không ngờ, trên đời này lại có người không biết đến Lăng ca, không thể tin nổi mà!

Mặc dù Viên Viên nói rất nhỏ nhưng không ngờ nó vẫn lọt vào tai cô. Cô nhấp một ngụm nước ngọt, khó khăn đem thức ăn nuốt xuống. Cô mở miệng:

- Anh ta là ai vậy? Cô thân phận ghê gớm lắm ư?

Viên Viên đang ủ rũ nghe cô hỏi vậy thì trở nên hưng trí bừng bừng, mắt toát lên vẻ si mê cùng ngưỡng mộ, chìm đắm vào thế giới màu hồng của mình. Cô đưa tay che mắt, tránh ánh hào quang chói mắt cũng những hình trái tim bắn ra tứ tung từ Viên Viên. Cô mỉm cười, nhổm người dậy, quơ quơ tay trước mắt Viên Viên, trêu tức nói:

- Này Viên Viên, hồn cậu đang ở trên chín tầng mây à?

Viên Viên chớp mắt, gạt bàn tay đang phe phẩy trước mặt mình, bĩu môi nói:

- Xí, thế cậu nghĩ ai đang ngồi đây nói chuyện với cậu

Cô ngồi xuống, tiện tay bỏ một miếng bánh kem vào miệng. Cảm giác miệng bánh mát lạnh tan dần trong miệng khiến cô không khỏi thỏa mãn, lúc này, cô mở miệng:

- Thôi mơ mộng đi cô nương, đã là hoa có chủ rồi mà còn tơ tưởng tới người khác. Nói tóm lại, cậu có định giới thiệu cho mình về anh ta không?

Viên Viên phẩy tay, ngửa đầu uống hết ly sinh tố, chép miệng nói:

- Được rồi, được rồi, mình bắt đầu kể đây_ Nói xong, Viên Viên bắt đầu khoa tay múa chân kể lể_ Anh ấy tên thật là Hạo Lăng nhưng các fan thường gọi anh ấy là Lăng ca. Anh ấy được mệnh danh là Ảnh Đế bởi khả năng diễn xuất cùng tài năng ca hát tuyệt vời của mình. Không chỉ vậy thôi đâu, anh ấy còn có một thân phận khác là Đại thiếu gia cũng là người thừa kế duy nhất của Hạo gia- một trong ngũ đại gia tộc làm mưa làm gió trên thế giới. Anh ấy có đủ các điều kiện để trở thành một người bạn trai lí tưởng: vừa có sắc, có quyền, có tiền và điều quan trọng nữa là anh ấy không gần nữ sắc. Chậc chậc, cô gái nào mà được anh ấy để ý tới chắc phải tu luyện ba đời mới được như vậy quá! Mình chắc chắn là không có phúc phận rồi... huhu..._ Viên Viên kết thúc bài thuyết trình dài dòng bằng một tiếng than thở đầy tiếc nuối, nhìn khuôn mặt vô cùng ấm ức, bi phẫn.

- Bốp... Bốp... Bốp...

Cô đứng dậy nhiệt tình vỗ tay, tấm tắc khen ngợi:

- Hay, bài thuyết trình rất thuyết phục! Trình giáo sư đã vất vả rồi, mau mau ngồi xuống uống miếng nước lấy lại sức

Viên Viên thở phì phò, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. “ Hừ, đồ vong ơn phụ nghĩa, cô đây tốn nước miếng để giới thiệu về Lăng ca bằng cả tình cảm chân thành, thế mà giờ lại quay sang đá đểu cô “_ Viên Viên nghĩ thầm, bực bội chọc chọc ống hút vào cốc sinh tố, chợt ánh mắt của cô dừng ở chiếc điện thoại của Bảo Bảo đang đặt trên bàn, mở miệng hỏi cô:

- Này, Bảo Bảo, rõ ràng lúc đầu mình đâu thấy cậu đặt điện thoại trên bàn, sao giờ nó lại có ở đây?

Cô nghe vậy thì cầm máy lên, nhếch miệng cười thích thú, liếc mắt nhìn Viên Viên đang ngồi ở phía đối diện. Trong lòng chợt dâng lên một cỗ bất an, Viên Viên nghi hoặc hỏi:

- Bảo Bảo, đừng nói là cậu...

- Đoán đúng rồi_ Cô mỉm cười giơ máy điện thoại, trên màn hình hiển thị chế độ ghi âm

Viên Viên xanh mặt, bật dậy cố gắng với tới chiếc điện thoại nhưng cô ngả người về phía sau nên căn bản không thể với tới được, Viên Viên trừng mắt lắp bắp nói:

- Cậu, cậu...

- Mình sẽ đem cái này cho anh hai mình nghe, mình biết anh mình có máu ghen vô cùng dữ dội, haha... quả này cậu chết chắc rồi!_ Bảo Bảo cười tươi như hoa rồi nhanh như cắt đứng dậy chạy mất. Viên Viên vội vàng đuổi theo, hét lớn:

- Bảo Bảo, cậu đúng là đồ tiểu nhân mà

- Mình có thừa nhận mình là chính nhân quân tử bao giờ đâu_ Cô quay đầu đáp lại, chợt cô như nhớ ra điều gì đó! Hạo Lăng, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ, hình như từng nghe ở đâu rồi thì phải, nhỡ đó là nam chính thì sao? Biết thế đã đọc thêm mấy chương nữa rồi, thật ra cô mới chỉ đọc được vài chương đầu thôi. Nghe nói là có năm nam chủ nhưng cô mới biết có hai người là Thuần Phong và Lâm Hàn, còn lại cô chưa đọc hết. Tốt nhất là cứ thấy ai có vẻ ngoài quá nổi bật thì nên tránh xa hết.

Cô gật đầu tự đồng tình với chính mình, để ý thấy Viên Viên sắp đuổi tới nơi, cô vội vàng tăng tốc chạy. Nhất thời, trong khu trung tâm thương mại diễn ra một cuộc rượt đuổi vô cùng kịch tính giữa hai cô gái xinh đẹp. Tiếng cười nói thanh thúy vang lên không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.