Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 563




Chương 563

Bỗng chốc, Cửu Thiên có thể cảm thấy một luồng đạo có thể chạm vào, đi vào trong cơ thể của hắn.

Ông lão mỉm cười nói: “Ngũ Lôi Nhiên Quyết này của ta là có được bằng cách quan sát uy lực của thiên lôi. Tuy không thể phô ra, nhưng có thể từ từ cất bước. Một sự huyền diệu trong võ kỹ. Hôm nay †a truyền thụ hết cho cậu, đãi ngộ cỡ này, đệ tử của Lôi Quang nhất mạch ta cũng không có được, cậu hãy trải nghiệm cho kỹ. Tranh thủ lĩnh ngộ được đạo nhỏ trong đó trước Thiên Canh Cảnh.”

Cửu Thiên sững sờ đứng ở đó, căn bản không thể nhúc nhích.

Trong đầu hắn tràn ngập lôi đình các màu lập lòe.

Cùng thời một luồng đạo chí cương chí dương xoay quanh ở trong cơ thể hắn, ngay cả trọng kiếm Vô Phong cũng bị dẫn động, lập lòe ánh sáng.

Tỉnh thần của Cửu Thiên quay về trong cơ thể, quang ảnh của ông lão biến mất, mọi thứ trở lại bình thường. Canh khí trong cơ thể lại bị trận pháp áp chế, không thể cử động.

Nhưng Cửu Thiên vẫn nhắm mắt yên lặng đứng ở đó.

Cảm ngộ khoảnh khắc có được ở vừa rồi, đối với ngộ đạo mà nói, là cực kỳ quan trọng.

Đứng tròn một canh giờ, Cửu Thiên mới mở hai mắt ra.

“Ngũ Lôi Nhiên Quyết, thì ra chỉ là một chút lông tóc của Lôi Đình Võ Đạo. Haizz, chỉ một chút lông tóc này thì mình không biết phải tham ngộ bao lâu mới có thể nắm được hết.”

Cửu Thiên khế mỉm cười, ngẩng đầu liếc nhìn Ngũ Lôi Nhiên Quyết trên tường lần cuối.

Những thứ này, Cửu Thiên cũng không cần học thuộc nữa. Đã có được thứ mấu chốt nhất, những khẩu quyết, cách tu luyện trên tường thật sự chỉ là lông tóc nhỏ bé.

Liếc nhìn đại khái lần nữa, nhớ gần hết, Cửu Thiên xoay người đi ra ngoài.

Đi ra khỏi Tàng Thư Các của Lôi Đình viện, Cửu Thiên nhìn mặt trời, nụ cười rạng rỡ.

Mà ở trên nóc nhà cách chỗ hắn không xa, Hoắc Sơn sư tôn luôn yên lặng nhìn Cửu Thiên đi ra.

“Chưa tới ba canh giờ thì cậu ta đã đi ra. Là biết tu luyện như thế rồi hay là từ bỏ rồi?”

Hoắc Sơn sư tôn lẩm bẩm tự nói. Lúc này ông ta cũng không nhìn ra Cửu Thiên rốt cuộc có học được hay không.

“Mặc kệ đi, học được hay không, không có liên quan lớn tới Lôi Đình viện mình. Ngược lại hời cho Nhất Nguyên viện, để bọn họ lại làm lớn danh uy.

Xem ra, mình cần đi nhắc nhở đám Huyền Chân đó một chút, tuyệt đối không được lơ là. Haizz, vẫn là đi xem La Khởi trước đã. Hy vọng La Khởi nó có thể ổn. Đừng làm mình thất vọng.”

Hoắc Sơn sư tôn nói xong, cơ thể biến mất ở trên nóc nhà.

Cùng lúc này, Lôi Đình viện, ở một bên khác, La Khởi nhốt mình ở trong phòng.

Phòng của hắn ta rất khí khái, cũng rất rộng. Đồ dùng, đồ trang trí, đồ gỗ không thiếu cái gì.

Chỉ riêng trong phòng đã trải một lớp da thú Ngọc Hỏa trên đất, giá trị ngàn vàng. Càng đừng nhắc tới những tranh chữ, lọ đan bằng ngọc kia.

Nhưng lúc này, phòng của hắn ta vô cùng bừa bộn.

Tám mươi phần trăm đồ đạc trong phòng đều bị hắn ta đập nát, La Khởi chán nản ngồi đó, ánh mắt trống rỗng.

Sự kiêu ngạo của La Khởi, sự tự tin của hắn ta, đều bị tan vỡ hoàn toàn ở Lôi Đình Nhai.

Hắn ta luôn cho rằng mình là thiên tài mạnh nhất của học viện Võ Đạo, không ai có thể so được với hắn ta. Cho dù là thua Tĩnh Như, La Khởi cũng kiên quyết cho rằng, nếu không phải Tĩnh Như đánh lén hắn ta, thắng lợi đó chắc chắn là của hắn ta. Hắn ta còn chuẩn bị đi theo Diêm Từ Vũ, đi liều một phen với Huyền Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.