Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1544




Chương 1544

Đầu bên kia điện thoại rất loạn, Ưng Mẫn vẫn không nghe điện thoại.

“Bác gái bị làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng hỏi.

“Có lẽ do tức giận mà động đến vết thương.” Hoắc Trì Viễn cắn môi.

“Vậy anh mai đi thăm xem.” Tề Mẫn Mẫn lập tức đẩy Hoắc Trì Viễn, “Sinh nhật năm nào cũng có, năm sau em sẽ làm cho anh một party lớn thật long trọng.”

“Ưng Mẫn ở đó, không có việc gì đâu.” Hoắc Trì Viễn day day mi tâm.

“Em quên mất, chị Ưng là chủ nhiệm khoa não.” Tề Mẫn Mẫn lập tức nhẹ nhàng thở ra, “Mẹ nuôi không có việc gì là tốt rồi.”

“Thổi nến thôi.” Hoắc Trì Viễn cười cười.

“Anh không đi thăm mẹ nuôi?” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.

Tưởng phu nhân đối với anh mà nói có ý nghĩa rât lớn, Tưởng phu nhân có chuyện gì, anh sẽ áy náy tự trách cả đời.

Mà cô, sẽ càng tự trách hơn.

“Hôm nay là sinh nhật của anh.” Hoắc Trì Viễn chỉ vào một bàn đồ ăn phong phú, cười nói, “Không thể lãng phí. Đây là tâm ý của em và dì Lưu.”

“Vậy….cơm nước xong chúng ta đi thăm mẹ nuôi nhé.” Tề Mẫn Mẫn rúc vào vai Hoắc Trì Viễn, tâm trạng nặng nề nói.

“Anh không muốn một mực nhượng bộ bà ấy.” Hoắc Trì Viễn cau mày nói “Có một số người vĩnh viễn không biết thỏa mãn.”

“Người có thể nhân nhượng thì nhân nhượng đi. Dù sao cũng là em có lỗi với bà ấy.” Tề Mẫn Mẫn áy náy nói.

Hoắc Trì Viễn đau lòng ôm Tề Mẫn Mẫn.

………….

Ưng Mẫn khom lưng, chiếu đèn pin lóe lên vài cái vào mắt Tưởng phu nhân, vẻ mặt quỷ dị.

“Bà nhớ con gái của bà sao?”

Tưởng phu nhân đờ đẫn gật đầu.

“Ban công…..nhảy đi……thiên đường……con gái bà đang chờ bà ở đó…….”

“Không………không……..” Tưởng phu nhân hoảng sợ lắc đầu.

“Thiên đường………..chỉ cần nhảy mọt cái thôi bà sẽ nhìn thấy con gái bà.”

“Không……..không…..” Tưởng phu nhân đột nhiên nhắm mắt lại, mặt mày nhăn nhúm.

Ưng Mẫn dùng sức đánh vào đầu Tưởng phu nhân, thấy bà đã bất tỉnh. liền thất vọng tắt đèn pin, thầm rủa một câu:”Sợ chết cái gì!”

Đứng thẳng lưng, cô kéo Tưởng phu nhân nằm trên ghế sô pha, lấy điện thoại gọi cho Hoắc Trì Viễn.

“Bác gái?”

“Là em. Hoắc Trì Viễn, bác gái vừa mới bị kích động, anh có thể đến đây một lúc được?” Ưng Mẫn dùng sức nức nở hai tiếng, bi thống kích động hỏi.”Em sợ bà ấy nghĩ quẩn.”

“Vừa mới làm sao vậy?” Hoắc Trì Viễn khẩn trương hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.