Vi Sư Phụ

Chương 5: 5: Nơi Ở Mới





Tang Lạc bám bên cửa sổ nhìn cánh đồng cỏ rộng lớn và khu rừng tươi tốt phía sau nhà, nàng hít một hơi thật sâu, cảm giác cả người tỉnh táo hơn nhiều, không khí ở đây thật sự trong lành hơn rất nhiều so với những ngọn núi bao quanh ngôi làng nhỏ nơi nàng sống trước đây, chẳng lẽ có loại linh khí gì đó được viết trong tiểu thuyết?
Đang suy nghĩ lung tung, Tang Lạc đột nhiên chú ý tới con suối nhỏ chảy bên phải phía sau nhà, đầu nguồn hình như khuất sau mấy tảng đá lớn.

Lúc nãy sư phụ nói, phía sau nhà có cái hồ có cái gì đó rất tốt cho sức khỏe, nên ngâm mình nhiều chút, chính là chỗ đó sao?
Tang Lạc nghĩ đến điều này thì không nhịn được nữa, khắp người nàng đều dơ bẩn, hơn nữa còn ngứa ngáy, chi bằng đi tắm trước đã.

Cầm bộ quần áo sư phụ đưa cho, Tang Lạc xuống dưới lầu đi về hướng con suối vừa nhìn thấy lúc nãy, men theo dòng nước đi lên, đi được khoảng mười phút mới đến được chỗ trong phòng nhìn thấy khi nãy, nơi này bị một vài tảng đá lớn vây quanh không nhìn thấy được phía sau là cái gì.

Quay qua tảng đá lớn, Tang Lạc nhìn thấy một hồ nước trong suốt, nhìn thấy tận đáy sâu khoảng một mét, rộng khoảng bảy, tám mét vuông.

Dưới đáy hồ được trải đầy những viên sỏi bóng loáng, hơn nữa còn có cát trắng.

Tang Lạc nhìn ánh mặt trời chói chang rồi nhìn những tảng đá lớn gần như bao quanh hồ.

Nàng cởi bỏ quần áo vứt sang một bên rồi bước xuống hồ nước, nước hơi lạnh, nhưng nàng đã quen tắm nước lạnh nên cũng không thấy có vấn đề gì.

Sống trong gia đình đó không có dư củi để đun nước nóng cho nàng tắm.

Những viên sỏi dưới đáy hồ trơn trượt, nàng dùng chân đẩy những viên sỏi ra, dưới đó là lớp cát trắng, đạp lên có cảm giác mềm mịn.

Đứng tựa lưng vào tảng đá lớn trơn láng, Tang Lạc nhịn đau rửa tay của mình, và còn có những mảnh gai chưa được lấy ra.

Tang Lạc sáu tuổi vì suy dinh dưỡng nên thân hình nàng thấp bé gầy gò.


Đứng trong hồ chỉ có thể lộ ra cái mũi, có thể nhìn rõ xương sườn, cổ tay gầy như que củi khô.

Tay nàng chi chít vết thương và các vết xước nhỏ, chân cũng đỏ ửng vì tê cóng
Ngâm mình trong nước, những vết thương nhỏ đó trở nên đau, vừa rát vừa ngứa vừa đau, nhưng Tang Lạc không dám gãi mà chỉ đành mặc kệ.

Nàng dùng tay lấy nước rửa mặt và gội lại mái tóc hơi cháy vàng trước khi bắt đầu tắm rửa cơ thể.

Ngâm đ ến khi da tay nhăn lại, Tang Lạc mới miễn cưỡng bò ra.

Mỗi lần tắm, nàng đều nhanh chóng giội nước một cái hoặc tùy tiện tắm sơ ở hồ, cơ hội để nàng ngâm mình trong nước sạch như vậy không bao giờ có.

Nhưng nghĩ đến sau này có thể thường xuyên đến đây ngâm, Tang Lạc lại vui vẻ trở lại ngay.

Leo lên bờ, Tang Lạc phát hiện nàng không mang theo khăn lau người, đành phải ngồi trên tảng đá lớn bên bờ đợi mặt trời phơi khô, dù sao ở đây cũng chỉ có nàng và sư phụ, sư phụ thì đang bế quan.

Hơn nữa, thân hình của một cô bé sáu tuổi có gì đáng xem đâu chứ.

Yên tâm ngồi đó phơi nắng, Tang Lạc bị nắng ấm của mặt trời phơi đến ngủ thiếp đi.

Tóc gần như đã khô hết, Tang Lạc dụi mắt mặc quần áo vào.

Bộ quần áo sư phụ đưa cho tuy hơi lớn nhưng mặc vào rất thoải mái, bộ quần áo lúc trước vừa dơ vừa rách không mặc được nữa, nhưng Tang Lạc vẫn đem giặt và để trên đá phơi khô.


Xắn lại phần tay áo dài quá mức, kéo phần áo dài lên, Tang Lạc về lại ngôi nhà gỗ.

Nàng đi đến thư phòng sư phụ đã chỉ, muốn tìm hiểu sơ về thế giới này và một số điều về tu tiên.

Mặc dù biết được một ít khi xem tiểu thuyết nhưng nàng đã quên mất gần hết, cũng không biết có giống như mô tả trong tiểu thuyết hay không.

Cuối cùng Tang Lạc chọn một cuốn “Tam thiên thế giới sơn hà chí” và một cuốn “Sơ cấp tu tiên” rồi cầm về phòng của mình.

Tang Lạc vừa để sách trên bàn thì nhìn thấy một cái lọ đặt ở đó, dưới lọ có một tờ giấy.

Vừa nãy trước khi đi tắm không có, đó là sau khi nàng rời khỏi mới để vào.

Tờ giấy có lẽ là sư phụ để lại, nói rằng những thứ đựng trong lọ là ngũ cốc đan, uống một viên có thể ba ngày không cần ăn cơm.

Tang Lạc cầm cái lọ đổ một viên thuốc tròn tròn ra, để trước mũi ngửi một cái, không có mùi gì, khi đưa vào miệng biến thành một luồng khí nóng xông thẳng vào cổ họng, bụng đói đến nỗi không có cảm giác ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Lợi hại quá!” Cũng rất tiện, mắt của Tang Lạc phát sáng lên rồi nàng cất kỹ cái lọ.

Nàng thật sự đã đói từ lâu, từ lúc ăn bữa trưa hôm qua đến trưa hôm nay vừa đúng một ngày nàng không ăn gì.

Nàng nghĩ rằng muốn tu tiên trước tiên phải để bụng đói, nên không hỏi xin sư phụ đồ ăn, mà cũng không dám hỏi.


Chẳng phải nói tu tiên phải tích cốc gì đó sao, không ngờ không cần để bụng đói.

Chuyện không cần phải chịu đói khiến Tang Lạc càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

Sau khi tắm rửa và ăn no căng bụng, Tang Lạc bắt đầu đọc sách.

Bái được một người sư phụ đối xử tốt với nàng, có thể tu tiên, có thể có cơ hội quay trở về, những chuyện này khiến cho đầu óc nàng trở nên phấn khích.

Trong cuốn sách “Tam thiên thế giới sơn hà chí”, Tang Lạc biết được thế giới này thật sự là một trong số ba nghìn thế giới, hoặc có thể nói, thế giới chung này là do ba nghìn thế giới khác nhau tạo thành?
Tóm lại trong không gian này có vô số thế giới lớn nhỏ, gọi chung là ba nghìn thế giới.

Nói là thế giới, nhưng Tang Lạc thấy lại giống các khu vực, bởi vì người tu tiên sau khi đạt tới kỳ trúc cơ thì trên cơ bản có thể đến được hàng trăm thế giới, có thể vượt thời gian giữa các thế giới đó.

Những thế giới đó chỉ có số ít người phàm, đa phần toàn là người tu tiên, nhưng hầu hết đều là thế giới người tu tiên và người phàm cùng tồn tại.

Nói là ba nghìn thế giới, trong cuốn sách này ghi chép lại cũng chỉ có hơn một nghìn đến gần hai nghìn thế giới, một số có giới thiệu cụ thể, một số chỉ có một câu và một số chỉ có tên.

Những thế giới không được ghi chép lại nghe nói nếu không phải là hoang vắng không người ở thì là môi trường khắc nghiệt, còn một số thế giới khác thì đơn giản là người tu tiên không vào được.

Dù là ở thế giới nào cũng đều có một điểm chung, đó chính là vẫn đang ở mức sống thời Trung Quốc cổ đại, căn bản là Tang Lạc không nhìn thấy các loại đồ công nghệ cao tương tự như thế giới của chính mình.

Lúc nãy nhìn thấy khái niệm về ba nghìn thế giới nàng còn tưởng rằng trái đất sẽ là một trong những thế giới này, không ngờ cuối cùng là không phải.

Tang Lạc thấy chán nản một lúc rồi lập tức lấy lại tinh thần, có khi sau này có thể tìm được cũng không chừng, kỳ trúc cơ thì cơ bản có thể vượt thời gian một số thế giới, tới lúc lợi hại hơn nói không chừng có thể đến được đến mức vượt ra ngoài thế giới của ba nghìn thế giới này!
Trong khi Tang Lạc cố gắng đọc sách bổ sung trí thức thì Phó Thanh Viễn đang luyện hóa chiếc nhẫn mà chàng có được.


Chiếc nhẫn này là do chàng lấy được trong một di tích cổ, người tu tiên áo trắng đó truy sát chàng chính là vì chiếc nhẫn này.

Tuy chàng đã tiêu hao phần lớn linh lực trong cơ thể nhưng chiếc nhẫn vẫn không có vẻ gì là đã bị luyện hóa, vết thương của Phó Thanh Viễn vẫn chưa lành hẳn, lần này lại làm cho chàng bị thương nữa.

Chàng từng xem qua một cuốn tàn thư, trong đó ghi lại rằng có một loại linh khí thượng cổ được thiết lập lệnh cấm, chỉ được luyện hóa một lần, nếu lần đầu không luyện hóa thành công thì món pháp khí này sẽ không thể luyện hóa được nữa.

Khi Phó Thanh Viễn bắt đầu đưa linh lực vào luyện hóa thì đã cảm nhận được, chiếc nhẫn này thực sự thuộc loại linh khí thượng cổ này, nên cho dù thế nào chàng cũng không được thất bại.

Vẻ mặt Phó Thanh Viễn không thay đổi, trực tiếp xuất linh lực gấp đôi quấn quanh chiếc nhẫn, sau đó di chuyển hỏa hồn trong đan điền, thử dùng hỏa hồn để luyện hóa nó.

Mỗi một người tu tiên trong thời kỳ trúc cơ sẽ ngưng tụ một loại khí ngũ hành trong đan điền, kim mộc thủy hỏa thổ, tùy theo linh căn mạnh hay yếu của mình mà chọn ngưng tụ khí ngũ hành trong đan điền, chẳng hạn như Phó Thanh Viễn là hỏa mộc thủy tam linh căn, trong đó hỏa linh căn mạnh nhất, cho nên chàng sẽ chọn ngưng tụ linh lực hệ hỏa trong đan điền, sản sinh hỏa hồn.

Đương nhiên chọn linh lực khác nhau thì “hồn” trong đan điền cũng khác nhau, và công dụng của những hỏa hồn, mộc hồn, kim hồn, thủy hồn, thổ hồn chính là luyện hóa linh khí bổn mệnh của mình để trói buộc linh khí bổn mệnh của mình và bản thân được chặt chẽ hơn.

Và những linh khí bổn mệnh thông thường chỉ được tinh luyện sau kỳ kim đan, bởi vì trước kỳ kim đan rất khó luyện hóa linh khí của mình.

Vốn dĩ Phó Thanh Viễn không định dùng chiếc nhẫn này làm linh khí bổn mệnh, nhưng đã đến nước này thì không thể lùi bước nữa, trước mắt chỉ có thể dùng tất cả phương pháp để luyện hóa chiếc nhẫn này.

Bởi nói không chừng chiếc nhẫn này đáng được chàng bỏ công sức dùng hỏa hồn thì sao, con đường tu tiên, cơ duyên cũng là một phần rất quan trọng.

Không biết đã qua bao lâu, Phó Thanh Viễn cảm giác được linh lực cuối cùng trong cơ thể gần như cạn kiệt, hỏa hồn cũng dần dần biến mất.

Mặc dù ngày thường chàng không thích biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc này cũng không nhịn được nở một nụ cười cay đắng, lần này thất bại rồi sao?
Đột nhiên, Phó Thanh Viễn cảm thấy đầu óc chấn động, trong thần thức xuất hiện một hư ảnh thái cực bát quái, và trên ngón tay của chàng xuất hiện một đồ đằng cổ quái, ánh sáng lóe lên rồi biến mất, như được cất giấu trong ngón tay.

Phó Thanh Viễn đưa tay chạm vào ngón tay có cảm giác đau rát, ngay sau đó, cả người chàng biến mất ngay trong phòng….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.