Vệ Sĩ Của Anh

Chương 4




Editor + Beta: Nhà của Quơ


Tiếng nhạc đã sớm bị ai đó tắt đi, sự chú ý của mọi người đều đặt lên Thẩm Thu và Triệu Cảnh Hàng, vì vậy âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại càng được khuếch đại rõ ràng.

Lúc nghe thấy giọng nói biểu đạt nội dung ở đầu dây bên kia, không một ai dám thở mạnh.

Triệu Cảnh Hàng hơi nhướng mày, giật lấy điện thoại, bàn tay đang bóp cổ cô cũng buông lỏng.

Thẩm Thu mất đi lực chống đỡ, lập tức quỳ trên mặt đất ho khan. Cổ họng bị chèn ép đau đớn dữ dội, cô hoàn toàn không kiềm chế được nữa, ho khan như muốn nôn cả phổi ra ngoài.

Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn cô, chẳng có tí cắn rứt nào, anh nói với người ở đầu dây bên kia: “Con đang tám chuyện với vệ sĩ của mình, bố gọi có chuyện gì không?”

Thờ ơ lạnh nhạt, tựa như chuyện vừa nãy bình thường như cơm bữa.

Nhưng giọng điệu của Triệu Chính Nguyên bình tĩnh hơn cả anh, sau khi im lặng hai giây, ông nói: “Mày muốn gì? Muốn nhiều hơn nữa sao?”

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng chợt lạnh xuống.

Triệu Chính Nguyên nói: “Làm việc gì cũng phải có chừng có mực. Trong khoảng thời gian này, mày phải biết nên làm cái gì.”

Không ai biết giữa hai bố con có bí mật gì, nhưng nhìn sắc mặt của Triệu Cảnh Hàng, xem ra những lời ẩn ý này tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Ồ, được thôi.” Triệu Cảnh Hàng đột nhiên bật cười, anh lập tức kéo Thẩm Thu đang ngồi trên dưới đất lên: “Món đồ chơi bố đưa đến bên con, lần này con sẽ chăm sóc thật tốt, như vậy đã được rồi chứ?”

Tút tút tút…

Điện thoại bị cúp, Triệu Chính Nguyên không trả lời lại.

Nụ cười trên môi của Triệu Cảnh Hàng càng lạnh hơn, anh ném điện thoại lên sô pha nói: “Vệ sĩ nhỏ, cô nghe rõ chưa?”

Thẩm Thu còn chưa bình ổn lại hơi thở, cô vừa thở hổn hển vừa nhìn anh.

Triệu Cảnh Hàng: “Có chút bản lĩnh.”

Thẩm Thu: “…”

“Đi thôi.” Triệu Cảnh Hàng đẩy cô ra, nói với những người khác: “Mọi người chơi tiếp đi, tôi phải về trước để chăm sóc cho vệ sĩ của mình đây.”

“…” Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không tốt.

Từ trước đến nay, Triệu Cảnh Hàng đều có vệ sĩ theo sát bên cạnh, bọn họ biết nhóm người đó.

Bọn họ cũng biết những vệ sĩ trước đây do bố anh sắp xếp đều bị dày vò rất thảm, hết từ chức rồi đến chấm dứt hợp đồng, không một ai có thể vượt qua hơn ba tháng.

Mà bây giờ… lại chăm sóc? Nói không chừng một màn tra tấn sắp bắt đầu.

——

Vào khoảnh khắc ký tên xuống bản hợp đồng, Thẩm Thu đã lường trước được những viễn cảnh tồi tệ. Kể cả việc bị bóp cổ vào hôm nay, tất cả nằm trong phạm vi chấp nhận của cô.

Cô không có xu hướng thích bị ngược, thế nhưng chuyện này không đáng là gì với những chuyện cô từng trải qua, thậm chí so với tiền lương một dãy số 0 thì càng nhỏ nhặt không đáng kể.

Sống chung với Diêm Vương à? Có là gì đâu.

Dù sao cô cũng là ác quỷ.

“Cậu chủ, về sau tôi sẽ lái xe cho anh. Vậy bây giờ chúng ta trở về Đức Gia Quân Đình đúng không?” Giọng của Thẩm Thu vẫn còn khàn khàn vì chuyện vừa rồi.

Triệu Cảnh Hàng: “Không về đó chẳng lẽ về nhà cô?”

Thẩm Thu: “…Vậy anh lên xe đi.”

Triệu Cảnh Hàng mặt lạnh ngồi vào.

Đức Gia Quân Đình nằm trong khu biệt thự mới xây dựng, Thẩm Thu biết Triệu Cảnh Hàng không sống cùng gia đình. Ở chỗ này, ngoài bà vú hay chăm lo sinh hoạt hằng ngày ra, chỉ còn một mình anh.

Sau khi lái xe gần bốn mươi phút thì đã đến nơi.

Thẩm Thu đỗ xe xong, mở cửa xe cho anh, sau đó cô ra sau cốp lấy hành lý của mình.

Làm vệ sĩ riêng hai mươi bốn giờ, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ sống ở đây, gọi là phải có mặt ngay.

Triệu Cảnh Hàng thấy cô kéo vali cũng không bất ngờ lắm. Ông già kia vì muốn theo dõi anh, cho nên có để mấy tên vệ sĩ trước luôn túc trực bên cạnh anh.

“Cậu chủ đã về.” Dì giúp việc đã chờ sẵn ở cửa, bà đặt dép xuống đất, nhận lấy áo của Triệu Cảnh Hàng rồi treo lên.

Từ đầu đến cuối bà chỉ nhìn Thẩm Thu đúng một lần, không hỏi han gì thêm.

“Có cần tôi làm bữa khuya cho cậu không?”

Triệu Cảnh Hàng cởi vài hạt cúc trên cổ áo, sau đó đi vào trong phòng khách ngồi xuống: “Tôi đói, dì làm đi.”

“Vâng.”

“Chờ đã.” Triệu Cảnh Hàng đột nhiên gọi người lại.

Dì giúp việc dừng lại, nghe theo mệnh lệnh.

Triệu Cảnh Hàng: “Dì không cần làm nữa. Tôi đột nhiên tôi muốn ăn bánh bao gạch cua của Thành Nam.”

Dì giúp việc sửng sốt: “Việc này…”

“Cô, đi mua.” Triệu Cảnh Hàng nhìn Thẩm Thu.

Thẩm Thu cầm vali đứng bên cạnh, nghe anh nói vậy thì lập tức cau mày.

Thành Nam, chỗ đó và chỗ này hoàn toàn là hai hướng ngược nhau.

“Cậu chủ, lái xe tới lui cũng phải mất hơn ba tiếng.”

“Tôi biết.”

Triệu Cảnh Hàng hơi ngửa đầu ra sau, lười biếng dựa vào ghế. Từ góc nhìn của Thẩm Thu có thể thấy rõ đường nét chiếc cằm của anh, tinh xảo mịn màng, là một tác phẩm điêu khắc nghiêm túc của Nữ Oa.

Không hiểu tại sao Nữ Oa có thể cho một người bị điên có gương mặt như vậy được.

Thẩm Thu cứng họng: “Anh chắc chứ?”

Triệu Cảnh Hàng: “Tôi không sai bảo được cô?”

“…”

“Sao nào? Cô thật sự cho rằng tôi không sai bảo được cô?”

“Tôi không nghĩ vậy.” Thẩm Thu vẫn lựa chọn nghe theo, cô đặt vali xuống rồi nói: “Tôi chỉ muốn hỏi, một lồng có đủ không?”

“Đủ, nhưng nếu cô muốn ăn, có thể mua thêm một lồng nữa.” Một tay Triệu Cảnh Hàng ôm mặt, anh mỉm cười nói: “Tôi sẽ thanh toán.”

——

Đêm đã khuya.

May là cửa hàng bán bánh bao hấp gạch cua ở Thành Nam vẫn còn bán bữa ăn khuya. Bọn họ thường đóng cửa rất trễ, vì thế Thẩm Thu đã mua được lồng bánh bao cuối cùng.

Lấy đồ xong, cô vội vàng lái xe trở lại.

Về đến nhà Triệu Diêm Vương là ba giờ sáng, anh đã sớm tắm rửa đi ngủ.

Thẩm Thu không quan tâm, tùy tiện để lồng bánh bao lên bàn uống trà rồi xoay người cầm lấy vali.

“Cô Thẩm, để tôi đưa cô về phòng.” Không biết dì giúp việc từ nơi nào đi ra.

Thẩm Thu: “Dì còn chưa ngủ à?”

“Tôi chờ cô trở về.” Dì giúp việc giúp cô cầm lấy vali: “Mới nãy không ngờ đến cô lại là vệ sĩ mới của cậu chủ… Bởi vì trước kia đều là đàn ông.”

Thẩm Thu thoáng cười: “Gọi tôi là Thẩm Thu, tôi nên xưng hô với dì thế nào?”

“Gọi tôi là dì Lương.”

“Được.”

Dì Lương giúp cô đưa hành lý lên phòng.

Căn phòng khá lớn, đồ đạc trên giường cũng đã sắp xếp xong.

Thẩm Thu: “Cảm ơn dì.”

Dì Lương: “Không cần đâu, về sau vất vả cho cô rồi.”

Thẩm Thu nghệch ra, ngay sau đó lập tức hiểu ý. Dì Lương biết cô ở cạnh tên kia suốt, tất nhiên là rất khổ cực.

“Dì Lương, dì cũng vất vả.”

Dì Lương ngây người, bỗng nhiên nói: “Thật ra cậu chủ không xấu lắm đâu.”

Thẩm Thu nghi hoặc nhìn bà, đây không phải trước sau bất đồng hay sao?

Có điều dì Lương cũng không nói gì nữa, bà đặt vali xuống rồi đi ra ngoài.

Thẩm Thu nghĩ có lẽ bà sợ tai vách mạch rừng* nên chêm thêm một câu dễ nghe.

(* Tai vách mạch rừng: dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra.)

Thẩm Thu không quan tâm nhiều. Rửa mặt xong, cô nằm xuống, lấy điện thoại ra ấn vào khung chat có chú thích chữ “Nhà” trên WeChat.

[Hôm nay, ngày đầu tiên đi làm, không được suôn sẻ cho lắm.]

Chỉ hai câu, Thẩm Thu nhíu mày dừng lại, sau đó lại xóa hết đi.

Muộn lắm rồi, người ở đầu bên kia chắc đã đi ngủ. Vì vậy, cô không gửi tin nhắn nào cả, trực tiếp buông điện thoại xuống.

Đêm nay, Thẩm Thu nhắm mắt là chìm vào giấc ngủ ngay, chủ yếu là do mệt mỏi.

Bảy giờ ngày hôm sau, đồng hồ sinh học từ nhỏ đã đánh thức cô. Mặc dù ngủ không đủ giấc, nhưng cô không có thói quen nằm ì trên giường, cho nên sau khi rời giường, cô lập tức xuống lầu.

Dì Lương rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: “Tối qua cô ngủ muộn mà giờ dậy sớm như vậy à?”

Thẩm Thu gật đầu: “Thói quen ạ.”

Dì Lương không phải là người nói nhiều, ngày thường bà cũng ít khi nào nói chuyện với Triệu Cảnh Hàng. Bây giờ trong nhà có thêm một cô gái, bà vẫn có chút không quen.

“Vậy cô muốn ăn món gì? Tôi làm cho cô.”

Thẩm Thu lắc đầu: “Dì Lương, tôi có thể tự mình giải quyết bữa sáng.”

“Không sao đâu. Cậu chủ thường không dậy vào buổi sáng nên tôi khá là rảnh.” Dì Lương vừa nói vừa đi vào bếp: “Tôi làm bánh mì nướng cho cô được không?”

Thẩm Thu: “Vậy được rồi, cảm ơn dì.”

“Không có gì.”

Nhà có thêm một vệ sĩ cũng không có gì lạ, nhưng thêm một nữ vệ sĩ lại là điều không bình thường.

Trong lúc Thẩm Thu đang ngồi trên bàn ăn ăn bữa sáng, dì Lương lại âm thầm đánh giá cô.

Cô gái này vừa cao vừa gầy, nhìn rất là xinh đẹp. Có chỗ nào giống vệ sĩ đâu? Nhìn thế nào cũng là đối tượng được bảo vệ…

Thẩm Thu không biết dì Lương đang nghĩ gì. Ăn sáng xong, cô đợi một lát, thấy thời gian đã điểm liền gọi cho Triệu Cảnh Hàng. Tuy nhiên, cuộc gọi không được kết nối, sau ba cuộc như vậy, cô định đi lên lầu.

“Thẩm Thu, chờ một chút!” Dì Lương đột nhiên ngăn cô lại.

Thẩm Thu: “Sao ạ?”

“Cô đây là định đi đánh thức cậu chủ?”

“Ừ, đúng mười giờ phải có mặt ở nhà họ Triệu rồi.”

Dì Lương lộ vẻ mặt khó xử: “Ồ… Nếu không đợi cậu chủ tự thức đi.”

“Sẽ muộn mất.”

“Còn tốt hơn là cô bị giày vò. Cậu chủ không thích bị người khác gọi dậy, lúc đó cậu ấy có hơi… hung dữ.” Có lẽ đối mặt với cô gái nhỏ, dì Lương động lòng trắc ẩn, nói thêm vài câu: “Tiểu Dương, cái người vệ sĩ trước cũng bởi vì gọi cậu ấy dậy nên… đã bị đánh.”

Bị đánh?

Cậu chủ chỉ là một con gà yếu, sao có thể đánh bại vệ sĩ chuyên nghiệp chứ? Đoán chừng đối phương không dám động tay cho nên mới bị anh ‘chủ động’ tấn công.

Thẩm Thu nói: “Cảm ơn dì Lương đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.”

Dì Lương thấy cô nhất định muốn đi thì thở dài nói: “Được rồi, vậy cô chú ý an toàn.”

“Ừ.”

Phòng của Triệu Cảnh Hàng nằm ở hướng Tây Nam, cửa phòng không khóa, khi đẩy cửa bước vào, một mảnh đen kịt giống như đêm tối vậy.

Sau khi ánh sáng len lỏi chiếu vào từ khe cửa, Thẩm Thu thấy được một bóng người đang nhô lên trên chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng. Cô bước tới đứng ở mép giường.

“Cậu chủ, thức dậy thôi.”

Người trên giường không nhúc nhích.

Thẩm Thu kiên nhẫn lặp lại thêm một lần nữa: “Đã đến lúc thức dậy, 8 giờ 35 phút rồi.”

Người trong chăn động đẩy do bị đánh thức.

“8 giờ 36, cậu chủ mau thức dậy.”

“Cút đi.” m thanh khàn khàn, giọng nói đầy bất mãn vang lên từ dưới chăn.

Thẩm Thu không nhúc nhích, nói: “Phải mất một tiếng để đi đến nhà cũ, nếu đúng mười giờ phải có mặt thì chúng ta phải khởi hành lúc chín giờ. Tôi cho anh hai mươi phút để chuẩn bị.”

Cuối cùng, người trên giường cũng mở mắt. Trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt của người đàn ông đầy sát khí, như thể nếu cô còn nói thêm một câu nữa, anh lập tức sẽ rút con dao từ dưới gối ra và đâm chết cô.

“Tôi nói lại lần nữa, cút, ra, ngoài.”

Nhưng Thẩm Thu tự mang theo tấm lá chắn, cô nghênh đón sát khí của anh, tựa như nó không hề tồn tại: “Anh không được ngủ tiếp nữa.”

Triệu Cảnh Hàng ấn huyệt thái dương: “Cô thật sự chán sống rồi phải không?”

Thẩm Thu: “Bố anh nói anh nhất định phải đúng giờ.”

“Biến!”

Triệu Cảnh Hàng rất là buồn ngủ nên cũng lười nói chuyện với cô. Anh kéo chăn lên chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng cô không để anh đạt được mục đích. Chọc vào cậu ấm này thì sẽ bị ‘đánh’, nếu không chọc anh, không đưa anh đến đúng giờ thì Triệu Chính Nguyên không hài lòng, cô sẽ bị đuổi cổ.

Vì vậy, cô biết rất rõ, mình nên đi con đường nào.

“Cậu chủ, mời anh thức dậy. Đến muộn sẽ để lại ấn tượng xấu cho ông nội.”

“Hay là bây giờ tôi gọi cho ông Triệu Chính Nguyên nhé?”

“Anh cần thêm mấy phút nữa?”

Rầm!

Chiếc chăn bỗng nhiên bị xốc lên, Thẩm Thu khựng lại, cô chưa kịp phản ứng gì, người bên trong đã nắm lấy bả vai của cô rồi kéo cô ngã xuống.

Cô nặng nề ngã xuống giường, giây tiếp theo, gương mặt bị ai đó lấy gối ụp lên!

“Ưm…”

Chiếc gối được đè rất chặt, Triệu Cảnh Hàng thật sự muốn dồn cô vào chỗ chết.

Thẩm Thu đột ngột mất đi oxi. Giãy dụa một hồi, cô mới nhận ra Triệu Cảnh Hàng không phải là một con gà chết.

“Cậu…”

“Bảo cô yên lặng, cô nghe không hiểu à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.