Hắn thuỷ chung đã đến muộn. Lúc hắn gặp được nàng, nàng đã sớm gả cho người khác.
Có phải hay không khi yêu một người, thì mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, mỗi cái liếc mắt, khoát tay hay bất cứ cái gì của người ấy đều làm cho trái tim của mình đập nhanh lên?
Nếu phải mang theo sự tiếc nuối cả đời thì không bằng hãy dứt khoát buông tay.
Buông tay, là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Chỉ cần Liễu Thiên Mạch hạnh phúc thì tất cả đều không còn quan trọng, không còn quan trọng.
Hoắc Thiên đứng nghỉ chân ở cửa hồi lâu bây giờ đã chậm rãi xoay người, không thể che dấu sự cô đơn. Người Liêu Thiên Mạch yêu chính là Tần Mộ Phong. Từ trước đến nay, người nàng yêu đều là hắn.
"Họ Hoắc kia, ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì?" Một âm thanh mơ hồ không rõ vang lên bên tai, tiếng nói vừa dứt, một nữ nhân nhỏ nhắn, xinh xắn đã bám vào người hắn. ( Băng Băng tỷ lên sàn )
Ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, Hoắc Thiên tức giận, nhíu mày "Ngươi lại uống rượu?" Mỗi lần đều uống thành bộ dáng say mềm, hắn đối với nữ nhân này đã không còn gì để nói.
Nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào cổ hắn, mơ mơ hồ hồ, nhỏ giọng lầm bầm "Đúng vậy, tướng quân phủ không hổ danh là tướng quân phủ, rượu cũng có mùi vị không giống với bên ngoài."