Triều Sa - Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 93


Chương trước Chương tiếp

Lộ trình xóc nảy mệt mỏi, hao phí một ngày, Ngôn Trăn rốt cục trở về Ninh Xuyên lúc chạng vạng.

 

Bất ngờ Ngôn Chiêu lại tự mình đến sân bay đón cô.

 

"Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?" Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời hoàng hôn mông lung, ra vẻ kinh ngạc nói, "Ngôn tổng lại tự mình đến đón em?"

 

Ngôn Chiêu xách vali của cô bỏ vào cốp xe, cười nói: "Đón gió tẩy trần cho đại tiểu thư, có hài lòng không?"

 

Ngôn Trăn nhướng mày, từ trên xuống dưới đánh giá anh một hồi, mới hừ một tiếng: "Coi như anh thức thời."

 

Ánh hoàng hôn chiếu lên xe, theo đường cong xe chạy nhanh bị kéo thành một mảnh màu sắc mơ hồ. Cô hạ cửa sổ xe xuống một khe nhỏ, gió mát mẻ thấm vào, thổi đến thật sự thoải mái.

 

Bên trong xe tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng, âm nhạc dịu dàng dễ nghe, cô tựa vào ghế, dần dần chìm vào giấc ngủ trong khi xe đang chạy.

 

Ý thức đắm chìm trong bóng tối, không biết qua bao lâu, mơ hồ có đối thoại rót vào lỗ tai.

 

" Ngủ rồi."

 

"... quá mệt mỏi. Vậy để cô ấy ngủ thêm lúc nữa."

 

"... Cậu chờ đi. Tôi đi vào trước."

 

Ngôn Trăn nghe thanh âm, suy nghĩ có chút kéo trở lại, hời hợt chớp chớp mắt vài cái, chậm rãi thích ứng với ánh sáng.

 

Cô nằm ở ghế lái phụ, trên người còn khoác áo khoác của Ngôn Chiêu, mà ghế lái đã trống rỗng.

 

Một người đàn ông mặc đồ đen dựa bên đầu xe, cô cho rằng đó là Ngôn Chiêu, hạ cửa sổ xe xuống thò đầu ra, không chút nghĩ ngợi kêu một câu: "Anh?"

 

"Ừ, tỉnh rồi sao?" Người nọ tự nhiên đáp, xoay người nhìn lại, "Còn muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa không?"

 

Ngôn Trăn thấy rõ mặt anh, có chút kinh ngạc: "Trần Hoài Tự? Sao anh lại ở đây? Anh trai tôi đâu?"

 

"Cậu ấy đến phòng bao trước, anh chờ em."

 

Ngôn Trăn nhìn lướt qua bốn phía, trong bãi đỗ xe ngầm ánh sáng lờ mờ, thỉnh thoảng có tiếng lốp xe chạy qua dải giảm tốc truyền đến, nặng nề quanh quẩn trong không khí yên tĩnh lạnh lẽo.

 

"Đây là đâu? Minh Thực?"

 

"Ừ, tối nay đặt một phòng. Đón gió tẩy trần cho em."

 

Minh Thực - Khách sạn 5 sao nổi tiếng ở thành phố Ninh Xuyên.

 

Cô hiển nhiên rất hài lòng với sự phô trương này: "Còn rất long trọng nha."

 

Trần Hoài Tự "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cũng không di chuyển.

 

Nhận thấy tầm mắt nóng rực kia, Ngôn Trăn lui về trong xe, ngồi thẳng người, lấy gương ra đơn giản sửa sang lại mái tóc hơi rối do vừa ngủ dậy.

 

Cô sửa soạn cẩn thận, vừa liếc mắt nhìn Trần Hoài Tự vẫn không nhúc nhích dựa vào xe, tay tùy ý đặt lên nắp xe, đường cong cánh tay lưu loát, đồng hồ gọn gàng trên cổ tay, không hiểu sao lại hợp với thân xe màu xám bạc.

 

Ngôn Trăn lại thò đầu ra: "Thật ra anh không cần ở đây chờ tôi, nhắn số phòng cho tôi là được, đâu phải tôi không biết đường."

 

Cô dựa vào mép cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Trần Hoài Tự đứng bên ngoài xe, giống như đang chờ giờ khắc này, anh đột nhiên đưa tay, lòng bàn lay giữ chặt gáy cô, ngón cái đặt sau tai cô, cứ như vậy khom lung xuống, cúi đầu hôn cô.

 

"Anh..."

 

Lời nói bị nuốt chửng, chóp mũi trong nháy mắt tràn ngập hơi thở của anh, ánh sáng trước mắt tối sầm lại, tầm mắt cô hoàn toàn bị anh bắt được.

 

Trần Hoài Tự một tay chắn lên đỉnh đầu cô, sợ cô đụng vào nóc xe, tay kia nắm lấy cô hướng về phía mình, nghiêng đầu hôn cô.

 

Bởi vì tư thế không tiện, anh cũng không hôn sâu, nhưng cũng đủ kiên nhẫn tỉ mỉ, trên môi cô hút cắn triền miên, đầu lưỡi nông cạn trêu chọc khe môi cô, mở ra khe hở giữa răng, nhưng cũng không thăm dò vào quấy rầy, tùy ý khiến cô mở môi không ngừng thở dốc, nếm thử rồi dừng lại.

 

Trong bãi đậu xe rất yên tĩnh, cũng bởi vậy tiếng hít thở rối bời lẫn lộn bay đến tại hai người một cách rõ ràng.

 

Ngón tay Ngôn Trăn đặt lên mép cửa sổ, đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng ngón tay vừa chạm tới vạt áo anh, lưỡi đã bị anh mút mạnh một cái, cơ hồ muốn hút đến đầu lưỡi, cảm giác tê dại thất hồn ập tới, trong nháy mắt cô quên mất động tác kế tiếp mình nên làm gì, ngón tay túm lấy quần áo anh chậm rãi dỡ bỏ kháng cự.

 

Hôn xong. Ngôn Trăn nhíu mày oán giận: "Anh phiền quá, sao chưa nói liền..."

 

Trần Hoài Tự không vội vàng lui ra, mà hôn khóe môi cô, ngón tay vuốt ve làn da mềm mại bên cổ cô, hơi thở giao hòa, thanh âm rất thấp: "Nhớ em.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...