Bình minh rồi lại hoàng hôn, ngày và đêm luân chuyển, lặp đi lặp lại trong tiếng "răng rắc" của máy ảnh. Cuộc hành trình không dài không ngắn cuối cùng đã đến lúc kết thúc.
Đêm trước khi trở về, Lương Vực tìm Ngôn Trăn, mời cô xuống dưới lầu ngồi một chút.
Ven đường trước cửa khách sạn có một hàng ghế đá, Lương Vực lấy khăn giấy ra lau cẩn thận xong mới bảo cô ngồi xuống.
Đêm rất yên tĩnh, bốn phía là vùng cánh đồng bao la bát ngát, trong tiếng gió xen lẫn tiếng lá cây bị khuấy động, đèn đường phản chiếu bóng dáng loang lổ trên mặt đất.
"Chuyến đi này có vui không?" Lương Vực nghiêng đầu nhìn cô.
"Rất vui."
Hắn thở dài: "Anh quá bận rộn, bận chụp ảnh, bận rộn với đội ngũ nên luôn lo lắng không chăm sóc tốt cho em."
Ngôn Trăn lắc đầu: "Đừng nói như vậy, ngược lại em còn muốn cảm ơn anh. Em đã lén xem vài tấm hình, anh chụp em thật sự rất đẹp."
Lương Vực cười: "Vậy là tốt rồi."
Ngôn Trăn chú ý tới máy ảnh trong tay anh: "Mấy ngày nay em thấy anh vẫn cầm cái máy nhỏ này, có tác dụng gì đặc biệt không?"
Anh đưa máy ảnh qua, cô cẩn thận lật lại: "Chụp mặt trời mọc à?"
"Đúng vậy, mấy ngày nay, mỗi buổi sáng anh đều tìm một chỗ chụp mặt trời mọc."
"Mỗi ngày?" Cô rất ngạc nhiên.
"Ừm." Anh gật gật đầu, "Anh vẫn đang suy nghĩ tạo thành một video hoặc một bộ ảnh, tóm lại muốn làm lãng mạn một chút."
Cô trả lại máy ảnh cho hắn: "Anh có nhiều tế bào nghệ thuật như vậy, làm thế nào cũng sẽ rất lãng mạn."
"Em có thích những thứ lãng mạn không?" Hắn treo máy ảnh lên cổ, dường như lo đãng hỏi.
"Thích chứ." Ngôn Trăn không chút do dự gật đầu.
Hắn mỉm cười: "Vậy là tốt rồi."
Hai người lại tán gẫu một lúc, bóng đêm lạnh lẽo thấu xương, liền cùng nhau đứng dậy đi về phía trước, mắt thấy cửa khách sạn gần trong gang tấc, Lương Vực dừng bước, nhẹ nhàng gọi cô: "Trăn Trǎn."
Cô quay đầu lại: "Hả?"
"Ở phương diện này, anh cũng tương đối vụng về, không biết nên làm cái gì bây giờ, thường xuyên lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, do dự không quyết định." Hắn khẽ thở dài, "Tóm lại, nếu như em cảm thấy anh có chỗ nào làm không tốt, nhất định phải nói với anh nhé."
Ngôn Trăn cảm thấy Lương Vực rất tốt, không rõ vì sao lại tự tin như vậy, chỉ có thể có cái hiểu có cái không gật đầu: "Được."
Lương Vực nhìn cô, chậm rãi mỉm cười.
Thẳng đến khi bóng lưng Ngôn Trăn biến mất trong tầm mắt, anh mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Mẹ?"
"Ngày mai đến sân bay lúc mấy giờ? Mẹ bảo Tiểu Lạc đến đón con."
Hắn có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm: "Con đã nói rồi, con có thể tự trở về, mẹ không cần phải để cô ấy chạy đi một chuyến. Cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình."
Bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh: "Nói dễ nghe như vậy, đừng tưởng rằng mẹ không biết con đang tính toán cái gì. Lần này đi Xuyên Tây, con đi cùng ai? Con không nghe lời mẹ nói sao?"
"Mẹ, con rất mệt mỏi, cứ như vậy đi."
Lương Vực không muốn dây dưa đề tài này nữa, lưu loát cúp điện thoại, lại có chút suy sụp đứng tại chỗ. Hồi lâu, hắn đưa tay lấy điếu thuốc từ trong túi ra, xoay người lại đi vào bóng tối