Ngôn Trăn đem ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, cố gắng phân tán chú ý của mình, hừ nhẹ một tiếng: "Nếu tôi thật sự đi rồi, anh sẽ không tới tìm tôi chứ? "
Trần Hoài Tự lại hỏi: "Vậy em có đi không?"
Cô dừng lại một vài giây.
Thanh âm nhẹ nhàng tiếp tục vang lên, mang theo lưu luyến: "Hay ... Em sẽ sớm quay về với anh?"
Lời nói ra có vẻ như đem quyền định đoạt giao cho cô nhưng thực tế anh mới là người luôn nắm tất cả trong tay.
Nếu như cô lựa chọn tiếp tục du lịch, như vậy chính là vì niềm vui của cô mà hy sinh giao ước cá cược của bọn họ, Trần Hoài Tự sẽ bởi vì cái gì cũng không kịp làm mà thua.
Ngôn Trăn miệng cứng rắn nhưng dễ mềm lòng. Cô tiếp nhận sự hướng dẫn này của anh thì cô lại phụ anh. Như vậy trong lòng sẽ sinh ra một chút tâm tư muốn bồi thường cho anh, điểm yếu tâm lý này, đối với anh mà nói chính là cơ hội tuyệt hảo.
Nếu cô lựa chọn không đi du lịch, cũng giúp anh phán đoán được hiện tại anh đã chiếm bao nhiêu trọng lượng trong trái tim cô.
Ngôn Trăn đương nhiên không thấy rõ thủ đoạn thận trọng từng bước này, cô chỉ cảm thấy tình huống hiện tại rất lkhông ổn, bởi vì nghe giọng nói của anh, cô thật sự có chút muốn trở về.
Lỗ tai dán vào điện thoại đột nhiên trở nên nóng bỏng, cô không biết trả lời thế nào, hoảng hốt lập tức cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm "tích tích", Trần Hoài Tự nhìn điện thoại di động, buông tay xuống, thần sắc cũng không khó chịu khi bị ngắt máy ngang, ngược lại tâm tình không tệ.
Tài xế quay đầu nhìn anh một cái, cảm thấy khách hàng này thật sự là kỳ quái.
Lúc đầu, ông nghĩ rằng người đàn ông này đi du lịch một mình, không ngờ là chỉ cần đến một ngày rồi đi. Đêm qua mới đến, sáng sớm hôm nay lại trở về, may mà anh ra tay hào phóng, trả thù lao đặc biệt cao, chạy chuyển này bằng ông chạy mấy cuốc đường dài. Chỉ là kiếm được tiền nhưng cũng không nhịn được sự tò mò: "Cậu đến bàn chuyện làm ăn à?"
"Không phải." Trần Hoài Tự trả lời: "Tới gặp người."
"Người rất quan trọng sao?"
"Ừ, đặc biệt quan trọng."
Tài xế cầm vô lăng: "Nghe anh nói trong điện thoại là có thể cảm nhận được, mặt lạnh suốt chặng đường, chỉ có vừa rồi vẫn cười."
"Cũng không có gì, tốn rất nhiều tinh lực làm một hướng dẫn du lịch, hiện tại xem ra, rất có thể sẽ không sử dụng đến rồi."
Tài xế nhếch miệng cười: "Đó không phải là công việc vô ích sao? Sao cậu vẫn cười vui vẻ như vậy?"
Trần Hoài Tự đặt khuỷu tay phải lên mép cửa sổ xe, nhẹ nhàng chống đầu, tay trái cầm điện thoại di động đặt lên đùi. Anh tùy ý ấn điện thoại lên, lại ấn tắt, màn hình nhiều lần sáng tối, cô gái xinh đẹp nghiêng mặt trong hình nền được sao sáng miêu tả, ánh mắt cùng đường chân trời xa xa nối liền.
Anh lặng lẽ nhìn hồi lâu, đầu ngón tay phủ lên gương mặt cô trên màn hình, cười một tiếng: "Cũng không tính là uổng công."
Ngôn Trăn ở trong phòng thu dọn xong, ra cửa đi tập hợp với mọi người.
Lục Tư Sở vừa nhìn thấy cô liền kéo cô sang một bên, hạ thấp giọng nói thần bí hỏi: "Tối qua cậu thật sự không uống nhiều đúng không?"
"Cái gì?"
"Tối hôm qua mấy cô gái bên nhóm trợ lý của Lương Vực cũng đang chơi ở đó, có người chụp được một soái ca qua đường, hơn nữa còn rất giống một người, các cô ấy còn đang thảo luận có nên đi lên bắt chuyện hay không, tranh thủ phát triển một đoạn tình duyên."
Lục Tư Sở nhướng mày, "Chỗ nào có soái ca sao có thể thiểu mình, đúng không? Mình cũng đi qua muốn góp vui, xem rốt cuộc đẹp trai cỡ nào, cậu đoán kết quả như thế nào?"
Ngôn Trăn có chút đoán được đáp án, nhưng vẫn cố gắng trấn định: "Cậu nói tiếp đi?"
"Là một vị soái ca họ Trần rất quen mắt." Lục Tư Sở nheo mắt lại: "Cậu nói xem, sao anh ấy lại ở đây? Tối qua có phải cậu tìm cớ đi lêu lổng với anh ấy không?"
Ngôn Trăn có chút chột dạ, tránh đi truy vấn của cô ấy: "Cậu đừng náo loạn."
Lục Tư Sở thò đầu nhìn về phía cô: "Người đâu?"
"Làm gì có ai, cậu nhìn lầm rồi."
Vừa vặn có người đến chào hỏi, Ngôn Trăn kéo cô ấy đi về phía trước "Nhanh lên, hôm nay còn phải đi địa điểm tiếp theo."