Triều Sa - Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 90


Chương trước Chương tiếp

Ngôn Trăn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 

Cô chống mí mắt nặng nề, chậm rãi bò dậy, nhìn thấy góc chăn bên cạnh đã được gấp gọn gàng, liền đưa tay sờ.

 

Trong chăn cũng đã sớm lạnh.

 

Tựa như chưa từng có ai ngủ ở đây.

 

Nếu như không phải thân thể còn lưu lại một chút cảm giác bủn rủn, cô còn muốn cho rằng tất cả sự việc phát sinh tối hôm qua đều là một giấc mộng.

 

Cuộc gặp gỡ bên cạnh lửa trại,

 

Nụ hôn dưới bầu trời đầy sao.

 

Và sự phóng túng trong khách sạn.

 

Cô cảm thấy mình giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích, mất "công chúa" của mình trong khoảnh khắc định mệnh.

 

Cô ngồi trên giường ngẩn người một lúc mới xuống giường thay quần áo rửa mặt, vô tình thoáng nhìn thấy thứ gì đó đặt trên bàn bên cạnh, tò mò đi tới cầm lấy.

 

"Lọ Lem" Trần Hoài Tự thật đúng là để lại "giày thủy tinh" của mình.

 

Là một tờ ghi chú, trên đó viết, nếu như sau khi quay chụp xong, các cô còn muốn tiếp tục chơi, có thể đi đến các địa điểm đề cử này ở Tây Tạng, hướng dẫn cụ thể anh đã gửi lên WeChat của cô.

 

Ngôn Trăn mở điện thoại di động ra, quả nhiên, sáng sớm Trần Hoài Tự gửi tới một tài liệu, thoạt nhìn giống như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

 

"Lừa gạt tôi đúng không, anh nào có lòng tốt như vậy?"

 

Cô lẩm bẩm mở ra, những hàng chữ chi chít cùng đủ loại hình ảnh mở ra trước mắt, trong nháy mắt cô bị nội dung phong phú làm kinh ngạc.

 

Trần Hoài Tự làm hướng dẫn du lịch hiển nhiên cũng nghiêm túc như làm kinh doanh, tỉ mỉ lên kế hoạch lộ trình, đề cử điểm tham quan, gợi ý khách sạn homestay, nếu đến điểm tham quan cần chú ý điềm gì... Thậm chí, các món ăn có thể thử và không nên thử, dựa trên sở thích của cô.

 

Rõ ràng cô đến Xuyên Tây tổng cộng mới hơn một tuần, anh liền vội vàng chạy tới gặp cô. Kết quả bây giờ lại cho cô hướng dẫn chi tiết như vậy, khuyến khích cô tiếp tục đến Tây Tạng dạo chơi?

 

Không tiếp tục trò chơi nữa sao? Anh hoàn toàn nhận thua?

 

Ngôn Trăn nắm tờ giấy, cố gắng phỏng đoán tâm lý Trần Hoài Tự, đột nhiên phát hiện mặt sau viết một dòng chữ.

 

Cô lật qua, chữ viết quen thuộc lại đập vào mắt, chữ như người, tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm của anh:

 

"Hiện tại có phải cảm thấy, cùng anh đi du lịch cũng không tệ đúng không?"

 

Ngôn Trăn đứng trước bàn một lúc lâu, lúc phản ứng lại đã bất giác bấm điện thoại gọi đi.

 

Khi âm thanh cuộc gọi vang lên, cô mới nhớ tới Trần Hoài Tự hiện tại hẳn là đang lái xe, không muốn phân tán sự chú ý của anh, đang chuẩn bị cúp máy, không nghĩ tới anh lại nhanh chóng nghe máy: "Dậy rồi?"

 

Ngôn Trần hỏi: "Có phải anh đang lái xe không? "

 

"Đường dài lại không dễ đi nên thuê tài xế để thay nhau lái. Bây giờ đến lượt anh nghỉ ngơi."

 

"À."

 

Đầu ngón tay cô vô thức vuốt ve mép giấy ghi chú, không nói gì nữa.

 

Trần Hoài Tự cũng không hỏi thêm.

 

Đầu dây bên kia vẫn duy trì trầm mặc, Ngôn Trăn chỉ có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh máy chỉ đường.

 

Tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người truyền đến lỗ tai đối phương, không nói gì với nhau, mặc cho không khí yên tĩnh lan tràn vô hạn.

 

Thẳng đến đầu kia truyền đến một tiếng phanh đột ngột, bén nhọn chói tai, làm cho lòng cô hoảng hốt một chút.

 

Cô vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

"Không có việc gì, ven đường đột nhiên xuất hiện một con vật nhỏ."

 

"À..." Cô giống như tìm được cớ, theo đối thoại tiếp tục mở miệng. "Hướng dẫn của anh là có ý gì? Nếu tôi thực sự đi đến Tây Tạng chơi, khi tôi trở lại trò chơi của chúng ta cũng đã đến hạn kết thúc."

 

"Không có gì." Trần Hoài Tự tự nói, "So với trò chơi của chúng ta,anh cảm thấy hạnh phúc của em quan trọng hơn."

 

Từ trước đến nay anh luôn bình tĩnh lý trí, giờ phút này nói ra cũng mang theo phong cách trầm ổn trước sau như một, không có chút ý tứ đùa giỡn, rơi vào trong lỗ tai cô, giống như chỉ đơn giản là trình bày một sự thật.

 

Giọng điệu bình thản nói một câu lại có sức ảnh hưởng phi thường.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...