Triều Sa - Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 82


Chương trước Chương tiếp

Ngôn Trăn đã trải qua bốn ngày vô lo vô nghĩ ở Xuyên Tây.

 

Bầu trời trong vắt vô tận.

 

Đồng cỏ trải dài khắp nơi.

 

Những ngọn núi trùng trùng điệp điệp được che giấu dưới những đám mây dày đặc.

 

Mặt hồ xanh như gương, phản chiếu ánh nắng mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu, nổi lên ánh sáng vàng kim.

 

Cảnh sắc tương tự không phải cô chưa từng thấy qua. Nhưng cảnh đẹp mỗi nơi lại mang đến những cảm giác rung động khác nhau.

 

Trước khi đến Xuyên Tây, cô đã chuẩn bị tâm lý là chụp ảnh sẽ rất khó, thậm chí nghĩ rằng bản thân không đủ chuyên nghiệp có thể bị yêu cầu liên tục tạo dáng cho đến khi có được kết quả thỏa đáng.

 

Nhưng Lương Vực không như vậy.

 

Hắn cầm máy ảnh đi theo phía sau cô, cũng không bảo cô làm tạo dáng gì, chỉ im lặng mà nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc trên đường đi của cô. Buổi tối sau khi ổn định lại chọn từng cái một.

 

Ngôn Trăn hỏi anh vì sao không bảo cô tạo dáng, mà lại muốn dùng phương thức như vậy, sinh ra nhiều bước phiền phức.

 

Lương Vực nhẹ nhàng nói: "Lúc anh ở Châu Phi chụp động vật, cũng đều là như vậy. Động vật sẽ không ngoan ngoãn nghe sự chỉ huy như em để anh chụp lại."

 

Cô sửng sốt một chút, tức giận nói: "Anh! Anh lại dám so sánh em với những động vật hoang dã kia?!"

 

Vừa nói ra, cô ý thức được cảm xúc của mình có chút không đúng, vội vàng ngậm miệng, quay đầu nhìn về phía Lương Vực, lại phát hiện anh vẫn mỉm cười nhìn cô như cũ.

 

"Xin lỗi, em có chút quá đáng." Cô ho nhẹ hai lần, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.

 

"Không." Lương Vực lắc đầu, nở nụ cười, "Anh ngược lại rất cao hứng khi nhìn thấy em ở trước mặt anh như vậy."

 

"Trong khoảng thời gian anh mới về nước, có thể cảm giác được khoảng cách giữa chúng ta. Bản tính của em rõ ràng không phải như vậy, nhưng ở trước mặt anh, em vẫn rất câu nệ."

 

Lương Vực nghiêm túc nhìn cô: "Em có thể thử dỡ bỏ phòng bị với anh, Trăn Trăn."

 

Cô không được tự nhiên mà rũ mắt: "Mối quan hệ của chúng ta tốt như vậy, em nào có phòng bị với anh."

 

Hắn lắc đầu: "Không giống nhau. Em có cá tính, thỉnh thoảng rất tùy hứng, cũng thích làm nũng, đôi lúc tức giận. Nhưng với người ngoài em sẽ không bao giờ thể hiện ra như vậy, luôn luôn cố gắng giả vờ đoan trang, sẽ không để lộ cảm xúc chân thật nhất cho họ biết."

 

Lương Vực từ trên ghế đứng lên, đặt tay lên vai cô, ôn nhu nói: "Trăn Trăn, ở trước mặt anh tùy hứng một chút cũng không sao cả. Anh muốn thấy con người thật của em."

 

Ngôn Trăn mím chặt môi, không biết nên trả lời như thế nào.

 

Thấy vẻ mặt cô do dự, trong lòng Lương Vực có chút thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: "Được rồi không nói nữa. Em về phòng nghỉ ngơi đi. Chúc ngủ ngon."

 

Ngôn Trăn đầy bụng tâm sự trở về phòng, vừa mở cửa ra, đã bị cánh hoa hồng rắc đầy đầu, cô sợ tới mức nhảy ra sau.

 

Lục Tư Sở thò đầu ra: "A, rốt cuộc cũng trở về rồi sao? Tâm sự dưới ánh trắng với nhiếp ảnh gia Lương à? Bọn mình ở ban công nhìn thấy hết rồi."

 

"Không có, chỉ tán gẫu chút chuyện chụp ảnh."

 

Ứng Trữ ngồi xếp bằng trên giường, cố ý trêu chọc: "Thật sự chỉ là nói chuyện về ảnh chụp thôi sao? Tớ thấy cả hai người sắp hôn nhau rồi."

 

Ngôn Trăn mở to hai mắt: "Cậu nói cái gì vậy? Mình làm sao có thể cùng Lương Vực làm loại chuyện này!"

 

"Ồ?" Lục Tư Sở kề sát vào cô, đáy mắt thoáng  hiện lên một tia giảo hoạt. "Vậy cậu muốn làm chuyện này với ai?"

 

Khuôn mặt Trần Hoài Tự đột nhiên xuất hiện trong đầu Ngôn Trăn.

 

Những nụ hôn triền miên, thở dốc dồn dập, tiếng nước ẩm ướt, giống như thủy triều tràn ngập trong suy nghĩ của cô.

 

Lỗ tai Ngôn Trăn có chút đỏ lên, hoảng hốt đẩy Lục Tư Sở ra, nhíu mày chuyển đề tài: "Sao hai cậu lại ở trong phòng mình?"

 

Lục Tư Sở nghe vậy, hừ một tiếng: "Không tới đánh lén một chút còn không biết, Ngôn Trăn, cậu dám phản bội chị em!"

 

Cô không hiểu: "Phản bội gì?"

 

"Cái này không phải là bằng chúng sao?"

 

Ứng Trữ nhảy xuống khỏi giường, chỉ vào phòng cô.

 

"Cậu nhìn đi, nến thơm hỗ trợ giấc ngủ, thuốc chống côn trùng, tinh dầu loại bỏ mệt mỏi, kem chống nắng, thuốc chống dị ứng, tất cả thiết bị leo núi đều là hàng hiệu... Thậm chí còn có hoa hồng vừa mới rắc lên đầu cậu, đây là những gì hả?! Lúc trước khi đến cậu cũng không mang theo những thứ này, nói mau! Lấy từ đâu ra?"

 

Ngôn Trăn sửng sốt một chút: "... Khách sạn đã gửi cho mình, nói là dịch vụ của phòng vip, các cậu không có sao?"

 

Lục Tư Sở trợn trắng mắt: "Em gái tốt của tôi ơi, nơi này là Xuyên Tây, cũng không phải khách sạn năm sao ở Ninh Xuyên, cậu nhìn môi trường này giống như nơi có thể cung cấp loại dịch vụ chất lượng cao này sao?"

 

Nói xong, cô ấy lui về phía sau vài bước, xách theo trang phục leo núi: "Chỉ cần một cái áo này, giá cả có thể bù vào tiền phòng của tất cả chúng ta, khách sạn lỗ vốn để đưa cho cậu cái này à?"

 

Ứng Trữ đảo mắt qua đống đồ kia, chậc chậc ra tiếng: Cải này không khỏi suy nghĩ quá chu đáo đi, nếu mình nhớ không làm, mùi hương này chính mùi mà cậu thích dùng nhất đúng không?"

 

"Đừng nói nữa, chia ra mau. Vừa lúc thuốc chống côn trùng của mình sắp dùng hết, côn trùng ở đây thật sự quá nhiều, hơn nữa núi rừng hoang vắng, cũng không có cửa hàng bách hóa nào, căn bản không mua được mấy thứ này."

 

Ngôn Trăn nhìn động tác tìm kiếm của các cô ấy, hơi cúi đầu, đỉnh tóc chậm rãi bay xuống một cánh hoa hồng.

 

Cô cầm lên, màu đỏ tươi nở rộ trên đầu ngón tay.

 

Dịch vụ phòng, hoa hồng.

 

Chỉ có anh, chỉ có anh thôi.

 

Giống như đêm đi công tác ở thành phố F, thủ đoạn của Trần Hoài Tự, giống nhau như đúc.

 

Cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào WeChat, giao diện đổi thoại dừng lại bốn ngày trước, cô nói với Trần Hoài Tự là mình muốn đi Xuyên Tây, anh thản nhiên trả lời một câu: "Đi chơi vui vẻ."

 

Anh nhất định là mất hứng, dù sao hai người đã ước định chơi trò chơi một tháng, cô lại vô duyên vô cớ tiêu hao hơn một tuần như vậy, còn cố ý không liên lạc với anh, ra vẻ là mình tức giận.

 

Không nghĩ tới anh lại chu đáo suy nghĩ tất cả cho cô như vậy, nếu như không có Ứng Trữ và Lục Tư Sở, rất có thể cô căn bản sẽ không phát hiện ra là anh làm.

 

Lòng bàn tay chậm rãi siết chặt, viền điện thoại di động đè lên ngón tay mềm mại tạo ra một dấu vết màu đỏ nhàn nhạt.

 

Lại khiến cô nhớ về anh rồi.

 

Anh đã làm được.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...