Triều Sa - Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 69


Chương trước Chương tiếp

Ngôn Trăn suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định bắt taxi đến quán bar.

 

Thật không công bằng.

 

Tại sao cô phải trốn tránh anh chứ?

 

Anh tùy tiện nói những lời mập mờ kia với cô, kết quả lại chạy đi uống rượu tìm vui vẻ, mà cô còn ngây ngốc tin là thật, thật sự trốn trong phòng khách sạn không dám ra ngoài.

 

Không chừng Trần Hoài Tự giờ phút này đang hai tay ôm hai cô, đem Ngôn Trăn thành đề tài nói chuyện, khoe khoang với người khác anh đã đùa bỡn cô như thế nào.

 

Ngôn Trăn suy nghĩ lung tung, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

 

Dù sao Ngôn Chiêu cũng ở đó, không có gì phải sợ.

 

Ngôn Trăn có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng quyến rũ, vừa bước vào cửa quán bar liền thu hút một đám người nhìn đến.

 

Chẳng bao lâu có một người đàn ông tiến lại gần bắt chuyện, bị cô không kiên nhẫn cự tuyệt: "Tránh xa tôi ra."

 

Thật vất vả mới thoát khỏi đám người bắt chuyện dây dưa không rõ ràng, Ngôn Trăn tìm đường đi vào trong, theo số phòng Trần Hoài Tự đưa cho, lại vô tình nhìn thấy anh đứng trước cửa, hơi dựa lưng vào tường, giống như đang chờ người.

 

Bước chân của cô dừng lại.

 

Đầu ngón tay anh lướt điện thoại di động, hình như phát hiện điều gì nên ngước mắt lên. Ngôn Trăn theo bản năng bối rối, vội vàng trốn ở phía sau cột.

 

Cô hô hấp dồn dập, đợi một lúc, lại lặng lẽ thò đầu ra nhìn. Trần Hoài Tự đã bước đi về phía bên kia hành lang.

 

Có vẻ như không nhìn thấy cô.

 

Giống như ma xui quỷ khiển, cô nhấc gót chân lên.

 

Anh có đôi chân dài, nhưng bước đi không nhanh. Ngôn Trăn sợ bị phát hiện, giữ nguyên khoảng cách, từ từ đuổi theo.

 

Xung quanh càng ngày càng vắng vẻ, chỉ có vài người lẻ tẻ lướt qua, tiếng ồn ào náo nhiệt đều bị bỏ lại phía sau lưng.

 

Ngôn Trăn vốn không muốn đi theo, nhưng lúc này cũng không khỏi càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc anh muốn đi đâu?

 

Bí mật như vậy, không biết còn tưởng rằng là đi trộm tình.

 

Cô bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, lúc hoàn hồn, bóng lưng trước mắt đã không thấy đâu.

 

Cô vội vàng đuổi theo, đi đến cuối đường, nhưng Trần Hoài Tự lại giống như hoàn toàn biến mất. Hành lang trống rỗng cái gì cũng không có, chỉ có một cái cửa phòng riêng khép hờ.

 

Ngôn Trăn nín thở, chậm rãi tới gần, vừa định dán lỗ tai lên cửa, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng trầm thấp dễ nghe: "Em đang nhìn cái gì vậy?"

 

Thanh âm bất thình lình khiến Ngôn Trăn hoảng sợ. Cô theo bản năng xoay người, còn chưa thấy rõ mặt người tới, đã bị chặn ngang ôm vào trong ngực anh.

 

Hơi thở nóng bỏng quen thuộc trong nháy mắt vọt tới, xen lẫn một chút rượu vang đỏ hơi nồng thơm ngọt ngào, bao phủ cả người cô.

 

Cô vừa định giãy dụa, cánh môi đã bị Trần Hoài Tự cúi đầu ngậm lấy.

 

"Suỵt." Anh nhẹ nhàng, hơi thở phả lên chóp mũi cô.

 

Ngôn Trăn lướt qua bả vai anh nhìn, cách đó không xa có hai người đang nói chuyện đến gần, cô sợ tới mức vội vàng rụt vào trong lòng anh.

 

Trần Hoài Tự sờ sờ mái tóc cô, cúi đầu hôn lên một lần nữa. Vai anh rộng chân lại dài, hoàn toàn đem Ngôn Trăn lồng vào trong ngực mình, người phía sau đi qua, hoàn toàn không thấy rõ mặt và dáng người của cô, chỉ có thể từ trong ánh đèn mông lung bắt được một chút động tác thân mật.

 

Ở chỗ này gặp được tình nhân hôn môi là chuyện bình thường, hai người hiểu ý nhìn nhau cười, nhân chân bước đi ngang qua bọn họ.

 

"Em vẫn tới đây." Đầu ngón tay Trần Hoài Tự nắm lấy vành tai mềm mại của cô: "Nhớ anh rồi?"

 

"Anh đừng tự mình đa tình!" Ngôn Trăn tránh né nụ hôn của anh, nhíu mày vội vàng nói, "Ai biết có phải cuộc sống riêng tư của anh hỗn loạn hay không, tới nơi này làm cái gì không thể cho người khác biết, tôi là... Đến để vạch trần anh"

 

Anh cúi đầu cười: "Ừ, anh biết rồi, đến kiểm tra công việc của chồng."

 

Lần đầu tiên Ngôn Trăn nghe anh thốt ra từ này trong miệng, sửng sốt một chút, hai má lập tức nóng lên càng lợi hại, thẹn quá hóa giận mắng anh: "Trần Hoài Tự, anh có biết xấu hổ là gì không? Lại say rượu nói lung tung như vậy, coi chừng tôi may bịt anh lại! "

 

"Sớm muộn gì cũng phải gọi." Trần Hoài Tự không nhanh không chậm nới lỏng cà vạt, đưa tay chống lên tường bên cạnh cô, cúi đầu tới gần, hơi thở nóng rực phun lên má cô: "Nào, bây giờ tới bịt lại đi."

 

Hành lang ánh sáng lờ mờ, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, không tự chủ liếc nhìn hai người đang hôn nhau trong góc."

 

Tình huống này mỗi ngày đều diễn ra, căn bản không phải là chuyện gì lạ, nhưng cảnh tượng trước mắt, hiển nhiên đặc biệt vui mắt.

 

Dáng người nam nhân thon dài, âu phục nhã nhặn thẳng tắp, cúi đầu không nhanh không chậm cọ xát cắn mút, thoạt nhìn thành thạo, cơ lưng hơi căng thẳng cho thấy anh rất dùng sức cúi đầu. Bàn tay trắng nõn của cô gái khẽ đặt trên lưng anh, theo tiết tấu động tác vô thức nắm chặt quần áo của anh, tựa như từ chối lại giống như nghênh đón, cổ họng mơ hồ phát ra tiếng hừ hừ yếu ớt, hai chân thon dài trắng nõn dưới làn váy quá thu hút ánh mắt người khác.

 

Mặc dù không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng bầu không khí này đủ để làm cho mọi người mặt đỏ tim đập.

 

Trần Hoài Tự đưa lưng về phía người qua đường, Ngôn Trăn lại có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò kia.

 

Cô rất không thoải mái, đẩy mạnh anh: "Ưm... Có người nhìn..."

 

Anh ngoảnh mặt làm ngơ.

 

Ngôn Trăn lại thêm vài phần khí lực: "... Chỗ này không được."

 

Anh mút cánh môi cô, thở hổn hển thì thầm hỏi: "Không nên làm ở đây à?"

 

Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, vội vàng đồng ý: "Đương nhiên!

 

Anh hơi lui ra, đôi mắt đen lại thủy chung nhìn chằm chằm cô, giống như cuối cùng cũng đợi đến khi cô mắc câu, nhẹ nhàng nhếch khóe môi: "Được, vậy chúng ta đổi chỗ khác.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...