Ngôn Trăn tức giận trở lại xe, vẫn luôn cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Trần Hoài Tự dường như luôn có cách nắm được sơ hở của cô, sau đó từng bước từng bước ép cô phải thực hiện một số yêu cầu quá đáng.
Như vậy không được. Cô không thể ngồi yên chờ chết.
Thừa dịp Trần Hoài Tự còn chưa lên xe, Ngôn Trăn quyết định cầu xin Ngôn Chiêu giúp đỡ.
"Nhược điểm của Trần Hoài Tự?"
Ngôn Chiêu ngẩng đầu, trong đôi mắt đen ẩn chứa chút hứng thú, "Em định làm gì?"
"Anh ấy quá kiêu ngạo, em muốn trị anh ấy."
Ngôn Chiêu ngoắc tay, Ngôn Trăn lập tức ngoan ngoãn ghé lỗ tai qua. Sau khi nghe xong, cô có chút chần chừ: "Thật hay giả vậy, anh không lừa em chứ?"
"Nếu không thành công, em cứ tới tìm anh."
---
Ba người cùng nhau đi chung xe đến nhà hàng. Những người hẹn cùng họ ăn cơm cũng đã đến, cũng là nhóm ba người, hai nam một nữ, cách ăn mặc lẫn khí chất đều không tầm thường. Vừa nhìn liền biết đều là những người thành công, có địa vị.
Vết hôn trên cổ Trần Hoài Tự thật sự là khiến người ta quá chú ý, vừa tới đã nhận được sự trêu chọc không có ý tốt.
Ngôn Trăn nghĩ nếu là chính mình, e là cô sẽ xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe hở chui xuống, mà Trần Hoài Tự lại ứng phó rất tự nhiên, thậm chí bắt đầu nói dối không chớp mắt .
"... Vừa mới bên nhau không lâu."
"Ừ, sau này nhất định sẽ chính thức giới thiệu cho các cậu biết."
"... Cũng dự định kết hôn, lúc đó nhất định sẽ thông báo cho cậu."
Được rồi, tự biên tự diễn ngày càng hăng hái.
Ngôn Trăn nhìn bọn họ chào hỏi, từ trong cuộc đối thoại mơ hồ hiểu được, mấy người này hẳn là bạn học của nhau khi du học Mỹ, đều làm việc ở thành phố F. Lần này bọn họ đến đây công tác, vừa lúc rảnh rỗi, liền cùng nhau ra ngoài tụ tập một chút.
Sau khi hàn huyên một phen, mọi người ngồi xuống bàn ăn.
Ngôn Trăn ngồi xuống theo Ngôn Chiêu, Trần Hoài Tự ngồi đối diện Ngôn Trăn.
Nội dung của cuộc trò chuyện chủ yếu là những gì họ đã làm khi họ đang học tập tại Mỹ. Ngôn Trăn không chen vào được, chỉ có thể vừa ăn vừa nghe.
"Trò chuyện như vậy, cảm giác thật sự đã lâu không gặp." Người đàn ông mặc âu phục màu xám cảm thán nói, "Lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm, hình như là lúc Wilson đi công tác Trung Quốc, có phải không?"
Đề cập đến các sinh viên chọn ở lại Mỹ sau khi tốt nghiệp, chủ đề lại bắt đầu chuyển hướng.
"Ngôn Chiêu thì tôi biết, phải về nước kế thừa gia sản. Nhưng Trần Hoài Tự không chọn ở lại Mỹ sao? Tiếc thật, lúc trước nhà G đưa cho cậu điều kiện tốt như vậy, với năng lực của cậu, hiện tại thế nào cũng thăng chức làm giám đốc điều hành. "
Người phụ nữ ở một bên lập tức tiếp lời: "Lời này của cậu không ổn rồi. Người ta bây giờ về nước lập nghiệp cũng thành công, tự mình làm ông chủ không tốt hơn làm công cho người khác sao?"
"Ầy, cậu nói như vậy thật đúng là oan cho tôi." Người đàn ông giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội: "Chẳng phải trước đây Trần Hoài Tự luôn nói sẽ ở lại Mỹ sao? Lúc đi học vì chuyện này mà vẫn luôn tìm công việc thực tập."
Ánh mắt tò mò đồng loạt hướng về phía đương sự.
Trần Hoài Tự nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng là như vậy."
Một người đàn ông khác không nhịn được thắc mắc: "Vậy tại sao du học sinh xuất sắc lại quyết định về nước? Không lẽ là nhìn trước được cơ hội khởi nghiệp?"
"Cũng không huyền bí như vậy."
Đầu ngón tay Trần Hoài Tự nhẹ nhàng vuốt mép ly thủy tinh: "Du học là vì cảm thấy trong nước không có gì 'lưu luyến'."
Những vết thương mà gia đình mang lại cho anh khiến anh thực sự không còn cảm xúc gì về vùng đất này.
"Sau này muốn về nước..."
Anh dừng một chút, Ngôn Trăn mơ hồ cảm thấy anh nhìn thoáng qua chỗ mình, nhưng ánh mắt kia thoáng qua nhanh đến mức lại giống như là một hồi ảo giác.
"Sau này muốn về nước, đơn giản vì đã có thứ 'lưu luyến'."
Cuộc nói chuyện lại tiếp tục, người phụ nữ ngồi bên cạnh Trần Hoài Tự không chú ý, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải cái nĩa trên bàn. Đầu nĩa mang theo dầu mỡ lướt qua góc áo Trần Hoài Tự, kéo ra một mảnh dầu mỡ tối màu, sau đó rơi xuống đất.
"Xin lỗi, xin lỗi." Người phụ nữ lo lắng, "Tôi không cẩn thận, gần đây có tiệm giặt ủi, hay là nhanh chóng mang đi giặt khô?!"
"Không sao." Trần Hoài Tự giơ tay ra hiệu không phải là vấn đề lớn: "Lát nữa về khách sạn đổi cái khác là được rồi."
Ngôn Trăn không biết Trần Hoài Tự như thế nào, nhưng quần áo của Ngôn Chiêu đều là hàng cao cấp được may đo riêng, rất ít khi mặc đi mặc lại nhiều lần, chứ đừng nói là khi dính dầu mỡ này, chắc chắn sẽ bỏ đi ngay.
Trần Hoài Tự cũng không khác biệt lắm. Nhưng giờ phút này anh cũng không có tính toán chuyện đó, biểu hiện rất rộng lượng.
Điều này làm trong lòng Ngôn Trăn vô cùng tức giận.
Lúc trước anh tới nhà họ Ngôn, Chocolate ngứa răng nên cắn nát ống quần anh, rõ ràng không phải lỗi của cô nhưng Trần Hoài Tự nói cô là người giám hộ nên phải chịu trách nhiệm, sau đó túm lấy cô đi mua quần áo mới, lãng phí thời gian cả buổi chiều của cô.
Mặc dù... tiền là do anh trả.
Anh so đo với cô như vậy, sao lại lịch sự khoan dung với những người khác như thế?
Cô chán ghét nghĩ, nâng một miếng bánh, bỏ nó vào miệng.
Giống như nhận thấy được oán hận của cô, ánh mắt Trần Hoài Tự bỗng nhiên liếc qua, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung.
Một lát sau, anh nhẹ nhàng dời mắt, khóe môi lại không tự giác giãn ra một chút.
Ngôn Trăn cảm thấy bữa tiệc này thật sự là không thú vị, cô lơ đãng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, nhìn biểu tình thong dong của Trần Hoài Tự đối diện, đột nhiên hứng thú, vươn chân, chậm rãi dò xét, giẫm lên bàn chân anh.
Bọn họ ngồi trên một cái bàn dài, khăn trải bàn buông thẳng xuống đất, che đi tất cả động tác dưới bàn, đây cũng là nguyên nhân Ngôn Trăn dám không kiêng nể gì như vậy.
Trần Hoài Tự nhìn cô một cái.
Ngôn Trăn trả lời bằng một biểu tình vô tội với anh.
Giẫm một lúc, thấy Trần Hoài Tự không có phản ứng. Ngôn Trăn lớn mật, dùng mũi chân quấn lấy bắp chân của anh, từng chút một hướng lên trên, chậm rãi mò mẫm.
Trần Hoài Tự lại nhìn cô một cái.
Trên mặt Ngôn Trăn cố gắng giả bộ bình tĩnh, cúi đầu cắt bít tết, mũi chân lại giẫm lên đùi anh, một đường hướng vào trong, ý đồ chạm vào chỗ giữa hai chân anh.
Trần Hoài Tự cuối cùng cũng có phản ứng.
Thắt lưng anh thẳng tắp, buông tay xuống dưới bàn, bất động thanh sắc, nắm lấy cổ chân cô đặt lên đầu gối mình.
Ngôn Trăn hoảng hốt, muốn rút chân lại, lại phát hiện không thể.
Trần Hoài Tự dùng đầu gối khẽ cọ xát lòng bàn chân cô, vải vóc lạnh lẽo tinh tế ma sát da thịt mềm mại.
Ngôn Trăn vốn sợ ngứa, bị anh làm như vậy, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vội vàng cắn chặt răng.
Cô cố gắng không để cho người ta nhìn ra sự khác thường của mình, cắn môi, dùng sức giẫm lên đầu gối anh, dùng ánh mắt đe dọa anh nhanh chóng buông ra.
Nhưng Trần Hoài Tự căn bản không nhìn cô, cổ tay hơi dùng sức, giữ chặt đến mức cô không thể nhúc nhích.
Một mặt ung dung nhàn nhãn tán gẫu cùng mọi người, dưới gầm bạn lại có hành động ái muội, sắc tình như vậy.
Ngôn Trăn cực kỳ khẩn trương, buông cái nĩa xuống, dùng hai tay chống ghế, dùng toàn lực rút chân về, cuối cùng cũng thoát được tay Trần Hoài Tự. Nhưng vì dùng lực quá mạnh, cô không khống chế được mà đập lưng ghế về phía sau, ghế ma sát trên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.
"Làm sao vậy?" Ngôn Chiêu quay đầu hỏi, ánh mắt cả bàn đều hướng tới.
"Không có, không có việc gì." Ngôn Trăn cuống quít xỏ chân vào trong giày, lòng bàn chân hình như đốt lửa, "Em đi vệ sinh chút."
Trong gương phản chiếu khuôn mặt ửng hồng của Ngôn Trăn.
Dưới dòng nước, Ngôn Trăn dùng sức chà xát các ngón tay.
Càng nghĩ càng tức.
Tại sao chứ?
Sao Trần Hoài Tự lại lịch sự nhường nhịn người khác, ngược lại tính toán chi li, biến thái, hạ lưu với cô.
Theo lý mà nói, cô nhỏ hơn anh năm tuổi, xem như là em gái, càng phải ôn nhu đối đãi mới đúng.
Mỗi ngày ép cô gọi anh trai, nhưng chuyện của anh trai một chút cũng không làm.
Cô lau tay, ném khăn giấy vào thùng rác.