Triều Sa - Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 59


Chương trước Chương tiếp

Sáng hôm sau, trước khi Ngôn Chiêu ra khỏi cửa, Ngôn Trăn đột nhiên ngăn anh lại.

 

"Thật hiếm thấy! Sao hôm nay em có thể dậy sớm như vậy?" Ngôn Chiêu nhìn đồng hồ "Muốn đi đâu? Có muốn anh chở không?"

 

Ngôn Trăn không trả lời, mà hỏi anh: "Ngày mốt có phải anh đi công tác không?"

 

"Chuyện này mà em cũng biết?" Ngôn Chiêu cười cười "Lại đi hỏi trợ lý anh à?"

 

Cô ôm cánh tay Ngôn Chiêu, làm nũng lắc lắc: "Anh dắt em đi theo nhé! Em nghe nói các anh ở một khách sạn có suối nước nóng."

 

Ngôn Chiêu nhạy bén bắt được từ khóa: "Các anh? "

 

Ngôn Trăn hoảng hốt một chút: "Ý em là... người trong công ty anh đó! Em chán ở nhà rồi, em cũng muốn đi."

 

Ngôn Chiêu lấy chìa khóa xe từ trong túi ra: "Đều là do mấy quản lý thống nhất sắp xếp. Nếu em muốn đi chơi thì tìm mấy chị em không phải tốt hơn sao? Đi theo anh, anh không có thời gian để đi chơi cùng em."

 

"Không cần anh đi cùng, em cũng có thể tự mình chơi." Ngôn Trăn nắm lấy góc áo của anh, uy hiếp nói, "Anh có mang theo em không? Không đồng ý thì đừng nghĩ đến chuyện hôm nay có thể ra ngoài."

 

Ngôn Chiêu nhìn cô một lúc, thở dài: "Được rồi, nhưng chúng ta đã nói trước, em không được gây phiền phức cho anh."

 

Cô trừng mắt: "Em có thể gây rắc rối gì cho anh chứ?"

 

"Cũng đúng." Ngôn Chiêu cười cười, đi ra ngoài cửa, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng, "Em nhiệt tình như vậy,đoán chừng là đi gây phiền toái cho người khác."

 

Nhìn theo xe của Ngôn Chiêu chậm rãi biến mất ở cổng Ngôn Trăn nhanh chóng chạy về phòng, gửi tin nhắn cho Trần Hoài Tự: "Ngày mốt gặp. Nhớ mang theo hoa tai của tôi."

 

Sau khi ấn gửi, cô nhịn không được nhếch khóe môi, có chút đắc ý.

 

Kế hoạch của cô chắc chắn sẽ thành công.

 

Hai ngày sau, Ngôn Trăn theo Ngôn Chiêu đến thành phố F.

 

Máy bay vừa hạ cánh, đã có xe đón Ngôn Chiêu đi tham gia các hội thảo kinh doanh. Ngôn Trăn không có cách nào cùng tham gia, chỉ có thể tự mình đến khách sạn trước.

 

Trong thời gian làm thủ tục chờ nhận phòng, cô nghe thấy nhân viên quầy lễ tân đang kiểm tra danh sách phòng đã đặt, hiển nhiên là đang cẩn thận xác nhận lần cuối.

 

Không có gì bất ngờ, ngoại trừ Ngôn Chiêu, cô nghe thấy tên Trần Hoài Tự.

 

Ngôn thị cùng Hòa Hạ đầu tư chung một dự án, gần đây bay đến thành phố F, với tư cách là nhà đầu tư, bọn họ đều được mời tới tham gia lễ khai trương cùng với tiệc ăn mừng.

 

Bởi vậy, Ngôn Trăn đi theo Ngôn Chiêu tới, coi như là mượn danh, cũng không đến mức khiến Trần Hoài Tự nghi ngờ cô có dụng tâm khác.

 

Ở khách sạn tiêu hao thời gian cả buổi chiều, Ngôn Trăn cũng ăn xong bữa tối. Cô cố ý đi ngang qua phòng tổ chức tiệc trên lầu hai, quả nhiên nhìn thấy bên trong ăn uống linh đình, bầu không khí náo nhiệt, không biết khi nào thì kết thúc.

 

Dựa theo lịch trình, Ngôn Chiêu và Trần Hoài Tự đều tham gia bữa tiệc tối này. Cho nên lúc này, Trần Hoài Tự tuyệt đối sẽ không ở trong phòng.

 

Ngôn Trăn xoay người trở lại đại sảnh khách sạn, treo nụ cười đoan trang trước sau như một, tìm được quản lý, bảo anh ta hỗ trợ cô vào phòng Trần Hoài Tự.

 

Người quản lý từ chối rất dứt khoát: "Xin lỗi, chúng tôi không thể làm việc đó mà không có sự cho phép của khách hàng. Nếu không cô thử liên lạc với chủ phòng xem sao?"

 

Ngôn Trăn giả vờ khó xử, không hề trở ngại bắt đầu nói dối: "Thật ra tôi là bạn gái của anh ấy. Hôm nay là kỷ niệm một năm chúng tôi yêu nhau. Anh ấy không biết tôi đến, tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ."

 

Vẻ mặt của người quản lý có một chút dao động: "Hai người là người yêu?"

 

"Đúng vậy." Ngôn Trăn từ điện thoại di động lấy ra một tấm ảnh chụp chung của mình và Trần Hoài Tự: "Không tin anh nhìn đi, chúng tôi quả thật đang yêu nhau."

 

Thật ra, ảnh Ngôn Chiêu đứng bên phải bị cô cắt bớt, ngụy tạo thành ảnh hai người chụp chung.

 

Thấy quản lý vẫn còn do dự, Ngôn Trăn lấy ra vũ khí cuối cùng, giọng điệu mềm mại bắt đầu chiêu bài tình cảm, mặt không đổi sắc tiếp tục bịa đặt lung tung: "Tình cảm của chúng tôi thật sự rất tốt, lần kỷ niệm một năm này vốn định cùng nhau chúc mừng, nhưng anh ấy tạm thời có việc phải đi công tác, tôi liền cố ý xin nghỉ  để bay tới đây. Không muốn để lại tiếc nuối giữa chúng tôi."

 

Đôi mắt của cô rất động lòng người, ánh mắt lấp lánh hơi nước, nhìn qua liền làm cho người ta mềm lòng, sinh ra thương tiếc.

 

Người quản lý có chút chống đỡ không nổi người đẹp cầu xin như vậy, vì thế tạm thời đáp ứng: "Như thế này đi, tôi đi xin chỉ thị một chút có được không?"

 

Ngôn Trăn gật đầu, nhìn bước chân anh ta vội vàng rời đi.

 

Một vài phút sau, người quản lý trở lại với một nụ cười tươi: "Thưa cô, bên này đã được xác nhận, tôi có thể giúp cô vào phòng, cô có cần chúng tôi trang trí tại phòng không?"

 

"Không cần." Ngôn Trăn đạt được mục đích, phẩy phẩy tay, "Không phiền các anh nữa, tôi tự mình làm là được. "

 

"Được." Quản lý dẫn cô đến cửa phòng Trần Hoài Tự, một nhân viên khác hai tay đưa lên một hộp quà: "Đây là một chút tâm ý của khách sạn chúng tôi, chúc hai vị kỷ niệm một năm ngọt ngào."

 

Dịch vụ ở đây thực sự chu đáo.

 

Ngôn Trăn đưa tay tiếp nhận, nói cảm ơn với bọn họ, nhìn theo bọn họ rời đi, lúc này mới vào phòng đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô mở hộp ra, nhìn thoáng qua. Bên trong hộp quà rất phong phú, có vé suối nước nóng của khách sạn, phiếu ăn cho hai người, tinh dầu, nước hoa, búp bê tình nhân, dưới đáy hộp cô thậm chí còn nhìn thấy một hộp bao cao su.

 

Đây không phải là chu đáo quá mức đi. 

 

Cô tùy ý đặt cái hộp lên bàn, xoay người bắt đầu tìm vali của Trần Hoài Tự.

 

Anh chắc chắn không có khả năng mang hoa tai bên người, như vậy nhất định phải ở trong hành lý.

 

Ngôn Trăn không muốn làm loại chuyện lén lút này, nhưng không có biện pháp khác, ai bảo Trần Hoài Tự không chịu gửi hoa tai cho cô, nhất định bắt cô phải tự mình đi lấy?

 

Anh bất nhân, không thể trách cô bất nghĩa.

 

Cô kéo vali ra mở ra, không tìm thấy dấu vết của hoa tai. Vì vậy hậm hực đóng lại, bắt đầu tìm kiếm lung tung trong phòng anh.

 

Rốt cuộc anh để ở đâu vậy hả?

 

Không đúng, chẳng lẽ anh không mang tới đây sao?

 

Bị phỏng đoán của mình làm cho kinh hãi, Ngôn Trăn suy nghĩ hỗn loạn, tiện tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, chợt nghe thấy ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.

 

Chuông báo động trong đầu vang lên, cô hoảng hốt đúng dậy, lo lắng nhìn xung quanh, nhìn thấy một cánh cửa, không chút do dự vọt vào.

 

Trong căn phòng này lại là suối nước nóng.

 

Tiếng nước róc rách, sương mù quấn quanh, phảng phất như tiên cảnh.

 

Cô nhìn thấy trong cùng có một chậu hoa cao hơn cả người, liền muốn trốn đi một chút, không nghĩ lới mặt đất trơn trượt, cô đi lại nhanh, không đi được hai bước tiền trượt chân, cả người ngã xuống hồ. "Bùm"

 

Tiếng nước vang lên thật lớn, cùng lúc đó, cửa trượt bị người dùng sức kéo ra.

 

Ngôn Trăn từ trong nước giãy dụa đứng lên, liền nhìn thấy Trần Hoài Tự mặc âu phục mang giày da, nửa dựa vào cửa, vẻ mặt cười như không cười "Anh biết ngay là em".

 

Cô lau nước trên mặt, hơi tức giận: "Sao anh lại về nhanh như vậy?"

 

Trần Hoài cười khẽ: "Đương nhiên là trở về bắt trộm. "

 

"Anh mới là kẻ trộm." Ngôn Trăn có chút tức giận, "Ai bảo anh không trả lại hoa tai cho tôi!




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...