Triều Sa - Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 60


Chương trước Chương tiếp

Nước trong hồ nước nóng làm ướt toàn bộ quần áo của cô, ướt đẫm dính vào người, cực kỳ khó chịu. 

 

Ngôn Trăn nhìn về phía Trần Hoài Tự. Anh còn thản nhiên, không hề có phản ứng, nhàn nhã nhìn một màn này.

 

Một chút phong độ quý ông cũng không có.

 

Cô nằm sấp bên bờ hồ, đưa tay về phía anh, hờn dỗi nói: "Kéo tôi lên."

 

Trần Hoài Tự lúc này mới chậm rãi đi tới.

 

Anh quỳ xuống bên hồ nước, nắm lấy cổ tay cô. 

 

Ngôn Trăn nhân cơ hội đem trọng tâm thân thể dựa vào trong ngực anh, lúc sắp bị anh kéo ra khỏi hồ, dùng sức kéo cánh tay anh một cái, vì thế nước hồ lại bị bắn tung tóe.

 

Lần này hai người đều trở thành canh gà.

 

Nhìn bộ dáng ướt đẫm của Trần Hoài Tự, Ngôn Trăn rất vui vẻ, vừa cười to vừa ngại không đủ, không ngừng hắt nước lên người anh.

 

Trần Hoài Tự đứng trong suối nước nóng, vuốt vuốt nước trên ngọn tóc, thấy bộ dáng Ngôn Trăn cao hứng như vậy, cũng cười khẽ theo, sau đó đưa tay kéo cô lại, cúi đầu hôn xuống.

 

Hai người rơi xuống nước nên nụ hôn cũng ướt sũng.

 

Những giọt nước ấm áp bị cánh môi nghiền nát, hóa thành vết nước nông, lại bị đầu lưỡi dây dưa liếm sạch.

 

Nước trên tóc không ngừng rơi xuống, lướt qua mí mắt, làm cho Ngôn Trăn cơ hồ không mở được mắt. Cô giãy dụa đẩy anh ra, dùng sức lau nước trên mặt, ngay sau đó bò ra khỏi hồ đi ra ngoài, giẫm sàn nhà thành một chuỗi dấu chân ướt sũng.

 

Cô đi vào trong phòng ngủ, lúc này mới nhớ tới, bộ dáng hiện tại của mình căn bản không có cách nào ra ngoài.

 

Cô quay đầu muốn tìm Trần Hoài Tư, lại phát hiện anh đang vừa đi vào, vừa cởi nút áo sơ mi ướt đẫm.

 

Da thịt dần dần lộ ra, Ngôn Trăn vội vàng quay mắt đi, vội vàng nói: "Anh cởi quần áo gì? Anh không biết xấu hổ sao?"

 

"Đây là phòng của anh, tại sao anh không thể cởi quần áo?"

 

Cũng may anh cũng không làm cho Ngôn Trăn khó xử, chỉ cởi áo sơ mi, để trần nửa người trên, từ trong phòng tắm lấy ra một cái khăn mặt đưa cho cô đang đứng sững tại chỗ: "Em không khó chịu sao? Không đi tắm à?"

 

Ngôn Trăn cực kỳ không cam lòng, nhưng mà cũng không có biện pháp, nhận lấy khăn mặt trừng mắt nhìn anh một cái, trực tiếp đi vào phòng tắm.

 

Chờ cô tắm gội, sấy tóc xong đi ra, trong phòng ngủ đã trống rỗng, vết nước trên mặt đất cũng được lau sạch hoàn toàn.

 

Cô quấn áo choàng tắm chặt lại một chút, đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Trần Hoài Tự cũng đã tắm rửa xong, thay quần áo, đang ngồi trước bàn, bình tĩnh nhìn máy tính.

 

Cô đi tới trước bàn, gọi anh một tiếng: "Trần Hoài Tự."

 

Anh không trả lời.

 

Ngôn Trăn cho rằng anh cố ý không nhìn mình, có chút tức giận, vòng qua bàn đi đến bên cạnh anh, vươn tay trước mắt anh dùng sức quơ quơ: "Trần! Hoài! Tự!"

 

Lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn cô, chỉ là trong ánh mắt kia có thêm ý cười không dễ thấy.

 

"Làm sao vậy...?". Cô bị ánh mắt này của anh nhìn có chút sợ hãi.

 

Anh nói: "Anh đang họp video."

 

Một tiếng sấm bổ ra trong đầu, cô quay đầu nhìn màn hình máy tính của anh, quả nhiên là một dãy khung cửa sổ nhỏ, bên trong chứa đầy đầu người.

 

Không kịp nghĩ cái gì khác, Ngôn Trăn chạy trối chết.

 

Trở lại phòng ngủ, ngón tay cô dường như đều run rẩy, ảo não lại thống khổ vùi trong gối nức nở, trách bản thân lại sao lại làm trò cười trước bàn dân thiên hạ như vậy.

 

Buổi tối, mặc áo choàng lắm, xuất hiện trong phòng Trần Hoài Tự, còn bị người trong cuộc họp thấy được. Nếu bị người ta phát hiện đó là cô, cô có thể không cần sống nữa.

 

Ngôn Trăn lăn qua lộn lại trên giường hồi lâu cũng không dám đi ra ngoài, đành phải nhắn tin cho Trần Hoài Tự, hỏi anh đã kết thúc chưa, bảo anh tìm người nhanh chóng đưa cho mình một bộ quần áo.

 

Trần Hoài Tự trả lời ngắn gọn: [Đang bận, em ngủ trước đi.]

 

Không nói gì về chuyện quần áo

 

Ngôn Trăn biết không thể trông cậy người này, nhưng mà cô cũng không dám mặc áo choàng tắm cứ như vậy chạy về phòng mình, chứ đừng nói là để Ngôn Chiêu đưa quần áo tới đây, không khác gì trực tiếp tự sát.

 

Cô không thể tìm ra giải háp, chỉ có thể quấn mình trong chăn, dự định đi một bước lại xem một bước.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngôn Trăn có chút mệt mỏi, cô nhìn đồng hồ, lại nhìn giường, thu thập toàn bộ gối đầu dư thừa trên giường, đồng loạt ném vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, dùng chặn dự phòng che lại.

 

Cứ như vậy, trên giường cũng chỉ có một cái gối cho cô dùng, ý nghĩa ám chỉ vô cùng rõ ràng. Trần Hoài Tự nếu muốn ngủ, vậy thì tự giác biết khó mà lui, ngủ trênsofa đi.

 

Cô rất hài lòng với suy nghĩ của mình, nằm xuống, tắt đèn, và nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

 

Tuy nhiên, mọi thứ không như cô mong muốn.

 

Không bao lâu sau, Ngôn Trăn vẫn bị tiếng xột xoạt phía sau đánh thức.

 

Cô mơ mơ màng màng quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt Trần Hoài Tự, cách đặc biệt gần, gần đến mức khiến cô có chút hoảng hốt.

 

Ngôn Trăn dụi dụi mắt: "Chỉ có một cái gối, cái giường này thuộc về tôi, anh đi sofa ngủ."

 

"Đây là giường của anh, gối đầu cũng là của anh." Anh hơi dừng lại một chút, đầu ngón tay khẽ vuốt ve gò má cô, cười khẽ: "Ngay cả người cũng là của anh, tại sao anh phải ngủ trên sofa?"

 

Cô không trả lời anh, đưa tay đẩy anh: "Tôi không quan tâm, anh không được ngủ ở đây."

 

Anh đưa tay ôm cô, chậm rãi nói: "Đêm nay là kỷ niệm một năm chúng ta yêu nhau, không nên làm chút chuyện sao?"

 

Ngôn Trăn cả kinh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất: "Bọn họ vậy mà dám nói cho anh biết? Làm sao anh biết?"

 

"Nếu không em cho rằng vì sao lễ tân lại cho em vào?"

 

Ngôn Trăn từ trên giường giãy dụa đứng lên, nhưng mà không nghĩ tới một góc áo choàng tắm vô tình bị anh đè lại, kéo đai lưng rơi xuống, vải vóc trượt xuống đầu vai, một mảng da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí, xuân quang uyển chuyển nhìn không sót một chút nào.

 

Ngôn Trăn cuống quít kéo góc áo bị anh đè lại, nhưng Trần Hoài Tự không đáp ứng nguyện vọng của cô, đem một mảnh kia đè nặng, ngược lại kéo cô trở lại trong ngực, xoay người đè lên.

 

Ánh mắt anh trượt về phía trong áo choàng tắm đã bị cô hoàn toàn xé toạc, không nhanh không chậm cố ý trêu chọc: "Phía trên cũng không mặc, phía dưới cũng không mặc. Tự xưng là bạn gái anh, mang theo bao cao su lén lút chạy đến phòng anh, em không phải là cố ý quyến rũ anh sao?"

 

"Ai quyến rũ anh? Đùng tự mình đa tình! "Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, "Đồ lót ướt hết rồi, anh muốn tôi mặc như thế nào?!"

 

"Thật sao?" Anh cúi người, cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô, "Vậy tại sao lại ném gối đi? Muốn anh ngủ với em phải không? "

 

Anh cố ý xuyên tạc hành động của cô, khiến Ngôn Trăn tức giận đến mức sặc sụa, kề vai anh giãy dụa: "Anh nghĩ gì vậy? Cái gối này là của tôi, anh đi ngủ trên ghế sofa!"

 

Anh rút gối ra, lót dưới thắt lưng cô, trong ánh mắt vừa sợ hãi vừa xấu hổ của cô, vỗ vỗ eo cô: "Ngôn Trăn, lần này em chạy không thoát




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...