Lương Vực rời đi.
Ngôn Trăn quay đầu lại, nhìn về phía Trần Hoài Tự đang đứng ở một bên, chớp chớp mắt với anh ám chỉ.
Trần Hoài Tự khẽ nhướng mày.
Cô chỉ vào túi.
"Em muốn thay giày."
"Ừ. Thì?"
Cô ngồi xuống ghế, nhấc chân lên, dùng mũi chân cọ cọ bắp chân anh, tựa như làm nũng:
"Anh mang cho em đi."
Trần Hoài Tự khom lưng, cầm lấy cổ chân đang đung đưa của cô, khóe môi khẽ cong:
"Ngôn tiểu thư, như vậy không tốt lắm đâu."
Ngôn Trăn bất ngờ, không nghĩ tới anh lại cự tuyệt, mím môi nói:
"Chỗ nào không tốt?"
Anh nhìn hộp giày bên cạnh, chậm rãi nói:
"Giữa bạn bè, hành động như vậy có phải quá mức hay không?"
Bạn bè...
Thì ra là còn đang ghi hận chuyện vừa rồi Ngôn Trăn ở trước mặt Lương Vực giới thiệu anh chỉ là bạn bè.
"Sao anh lại hẹp hòi như vậy..."
Mũi chân cô lại giẫm lên đùi anh, khẽ nói.
"Em mặc kệ. Em muốn anh mang giày cho em."
Trần Hoài Tự nhìn như thỏa hiệp, quỳ một gối xuống đất, nắm chân cô, đặt chân cô lên đầu gối mình. Anh cũng không trực tiếp mang giày cho cô, mà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân gầy gò của cô, trượt lên cọ xát bắp chân cô, động tác chậm chạp, trêu chọc:
"Anh được lợi gì vậy?"
Ngôn Trăn hai tay chống ghế, cúi đầu nhìn anh, hỏi ngược lại:
"Anh muốn được lợi gì nào?"
Anh cúi xuống hôn lên đầu gối cô, ngước mắt lên nhìn cô:
"Tối nay nghe theo anh được không?"
Ánh mắt kia thật sự quá xâm lược. Ngôn Trăn hốt hoảng né tránh, lỗ tai nóng lên, mũi chân dùng sức chống lên đùi anh, nũng nịu nói:
"Mau mang đi."
Đó là sự đồng ý.
Trần Hoài Tự vẫn chưa có động tác, dùng tay kia điểm môi mình:
"Đặt cọc trước."
"Anh thật phiền nha..."
Ngoài miệng mềm mại oán trách, nhưng Ngôn Trăn vẫn cúi người xuống, tay ôm lấy cổ anh. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu đen, trên ngực có viền hoa, cổ áo hơi mở, theo động tác cúi người của cô, bầu vú mềm mại đầy đặn từ cổ áo lắc lư lộ ra hơn phân nửa, đập vào tầm mắt của anh. Cô ngậm lấy môi anh, mút vài cái.
Trần Hoài Tự liền quỳ xuống đất, nhẹ nhàng ngửa đầu, đưa tay ôm lưng cô, làm sâu sắc nụ hôn này.
Môi răng chạm nhau, đầu lưỡi dây dưa, nhiệt liệt lại triền miên kéo dài. Hô hấp phập phồng đan xen, chậm rãi quanh quẩn trong phòng nhỏ yên tĩnh này.
Hai người quấn quýt hôn say đắm.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một tiếng kinh hoảng truyền đến: "Xin lỗi... Xin lỗi. Lâu như vậy cũng không có động tĩnh, tôi cho rằng khách hàng trong phòng đều đi rồi, xin lỗi hai vị..." Cửa rất nhanh lại khép kín.
Ngôn Trăn ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy một góc áo của nhân viên phục
Bầu không khí kiều diễm bị dập tắt, mặt Ngôn Trăn rất nhanh bốc cháy.
"Không còn mặt mũi gặp người!"
Cô vùi đầu vào trong ngực anh, thanh âm mơ hồ truyền đến, vội vàng nói, "Đều do anh."
"Ừm, đều do anh."
Trần Hoài Tự cười đáp, sờ sờ gáy cô, trấn an: "Mang giày cho em. Nên đi rồi."
Ngón tay Ngôn Trăn quấn quanh góc áo anh, tim đập thình thịch: "Về nhà à?"
"Không vội, trước tiên dẫn em đi mấy nơi."
---
Trần Hoài Tự lái xe dẫn cô đến một nơi. Là một tòa nhà chung cư kiểu cũ, thoạt nhìn đã xây dựng từ lâu, âm u đứng sừng sững dưới bóng đêm, sơn tường bong tróc giống như vết sẹo xấu xí, loang lổ.
Trần Hoài Tụ dùng điện thoại di động làm đèn pin, dắt cô lên lầu.
Trong tòa nhà trống rỗng, tiếng giày của Ngôn Trăn gõ lên bậc thang, vang vọng khiến người ta hoảng hốt.
Trần Hoài Tự dừng trước một cánh cửa, dùng chìa khóa mở ra. Cánh cửa cũ kỹ bị đẩy ra, bụi bặm rơi xuống, che tầm mắt phía trước, cô nhịn không được lui về phía sau một bước. Trong phòng hiển nhiên là đã lâu không có người ở, đồ đạc đều được phủ bằng vải trắng, nương theo đèn pin di động, cô miễn cưỡng có thể thấy rõ cấu tạo phòng khách.
Ngôn Trăn có chút kinh ngạc: "Chúng ta tới nơi này làm gì?"
"Rất nhanh em sẽ biết."
Anh đưa tay ôm lấy vai cô, đưa cô đến một trong những phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, nương theo ảnh sáng, cô liếc mắt một cái nhìn thấy đồng phục màu xanh trắng treo trên móc áo.
Trường trung học của Ngôn Chiêu, chính là dùng đồng phục này.
Cô có chút sững sờ: "Đây là cái gì vậy?"
"Đây là phòng của anh, trước mười tám tuổi anh ở nơi này."
Ngôn Trăn giương mắt nhìn chung quanh, môi giật giật, không nói gì.
"Vẻ mặt của em là gì vậy?"
Trần Hoài Tự cười nhéo nhéo hai má cô:
"Căn nhà này được xây vào những năm 90, cho nên có chút cũ kỹ, nhưng trừ chuyện đó ra không có bất kỳ khuyết điểm nào. Bây giờ sắp phá dỡ, đây là khu vực trung tâm thành phố, em đoán xem tiền đền bù có thể bao nhiêu?"
Ánh mắt Ngôn Trăn lập tức thay đổi: "Anh sắp làm giàu to rồi, ông chủ Trần."
"Cũng tạm, còn kém không ít."
"Kém cái gì?"
Trần Hoài Tự ôm eo cô, dùng giọng đùa nói:
"Muốn cưới công chúa, chút tiền này vẫn còn kém xa, còn phải dựa vào công việc cố gắng thêm."
"Anh nói cái gì?"
Ngôn Trăn trừng mắt nhìn anh, "Em có tiền, em mới không quan tâm anh có bao nhiêu."
Nói xong cô mới ý thức được không đúng, như thế nào lại mặc định "công chúa" trong miệng anh là cô. Cô lập tức ngậm miệng, quay đầu không nhìn anh.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ không rõ ràng lắm, anh mơ hồ nhìn thấy hai má ửng đỏ của cô.
"Nhưng anh quan tâm." Trần Hoài Tự kết thúc đề tài này: "Đến bên này."
Ngôn Trăn đi theo anh vào phòng ngủ, vòng qua giường thấy anh kéo ngăn kéo trong bàn làm việc ra. Trần Hoài Tự lục lại một hồi, từ bên trong lấy ra một phong thư.
"Đây là cái gì?" Cô tò mò.
"Lúc anh còn học cấp 3 để lại đấy."
Anh dùng khăn giấy lau bụi bặm phía trên.
"Anh vốn muốn mấy thứ này bị chôn vùi cùng tòa nhà này, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy vẫn dùng được cho vài việc."
Anh đưa phong thu cho Ngôn Trăn, cô nhận lấy, vừa mở ra vừa hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thư tình."
Ngôn Trăn dừng tay lại, trong lòng không biết có cảm xúc gì, có chút tức giận ném lại cho anh: "Thư tình anh viết hồi trung học cho em xem làm gì?!"
Không phải là anh mang cô đến đây, cho cô đọc thư tình anh viết cho cô gái khác để khoe khoang anh thích cô ấy nhiều thế nào chứ?!
Nghĩ tới đây, trái tim Ngôn Trăn có chút chua xót.
"Em mở ra xem đi thì sẽ biết."
Trần Hoài Tự lại đưa cho cô.
"Lúc ấy trong lớp có người đuổi theo bạn gái, năn nỉ anh viết giùm một bức thư tình. Sau đó anh liền viết rồi đưa cho cậu la xem. Từ đó cậu ấy cũng không đến tìm anh nữa."
Ngôn Trăn không nghĩ tới lại là loại đáp án này, ngón tay rút giấy từ trong phong thư ra, nhướng mày, có chút đắc ý:
"Không phải trình độ viết văn quá kém, bị ghét bỏ đó chứ?"
Trần Hoài Tự thay cô chiếu sáng, cô cúi đầu, mượn ánh sáng đọc bức thư, rất nhanh liền hiểu được vì sao bức thư tình này lại bị nam sinh kia trả lại.
Nó không thể được gọi là thư tình. Tuy rằng chữ của Trần Hoài Tự thoạt nhìn dễ chịu, nhưng đọc kỹ nội dung, chính là anh đang luận chứng tình yêu không tồn tại.
Xuyên qua bức thư này, cô đường như có thể nhìn thấy trước mặt cô là Trần Hoài Tự mười năm trước, đang ngồi trước bàn học, mặt không chút thay đổi, phát biểu bi quan về tình yêu của anh.
"Hồi trung học, vì lý do gia đình, anh không tin vào tình yêu, không tin vào hôn nhân. Anh nghĩ rằng tình cảm giữa mọi người là vô cùng mong manh. Lúc đó anh vô cùng kiêu ngạo, đồng thời cũng vô cùng bi quan, kiên định cho rằng mình tuyệt đối không thể bị một thứ hư vô mờ mịt như vậy bắt được."
Cô nhìn xuống bức thư. Anh nhìn cô.
"Nhưng sau đó, thời gian chứng minh, là anh sai rồi."
Anh lấy bật lửa từ trong túi ra, nhẹ nhàng bấm một cái, ngọn lửa nhảy nhót trong bóng tối cháy rất nhiệt liệt.
"Trăn Trăn." Anh đưa bật lửa cho cô, "Đốt bức thư tình này giúp anh."
Anh mang theo cô, đến nói lời tạm biệt với người trẻ tuổi mê man, cố chấp, không tìm được phương hướng. Nói cho cậu ấy biết: Cuối cùng anh đã gặp tình yêu của đời mình.
Hai người đi ra khỏi khu dân cư, bóng đêm rất yên tĩnh.
Trần Hoài Tự dẫn cô đi rửa tay, lại ôm cô hôn ở dưới lầu một hồi, mới dẫn cô lên xe.
Hai má Ngôn Trăn đỏ bừng, trên môi tất cả đều là nước ẩm ướt được hôn ra, hỏi anh:
"Chúng ta còn đi đâu nữa không? "
"Địa điểm cuối cùng... cũng là nơi bắt đầu."
Chiếc xe chạy nhanh trong bóng tối, rẽ trái rẽ phải, rẽ vào một bãi đất trống. Đèn đường hai bên sáng le lói, chiếu xuống mặt đất một mảnh ánh sáng trong vắt, cũng đem cảnh tượng trước mặt chiếu sáng rõ ràng. Dây thép gai rất cao, bao quanh một sân bóng rổ.
Ký ức được gợi lên, tim Ngôn Trăn dần dần tăng tốc: "Đây là..."
Trần Hoài Tự đắt cô, đi vào sân bóng rổ:
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ở đây, năm năm trước, ngày 23 tháng 7."
"Vì vậy, mật khẩu của anh..." Cô đột nhiên hiểu.
610723.
61 là sinh nhật của cô. 0723 là ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
"Thật ra trước khi gặp em, anh đã nghe Ngôn Chiêu nhắc về em."
Trần Hoài Tự tựa như nhớ lại cái gì đó, cười nói:
"Cậu ấy nói cậu ấy có một em gái ruột, ở nhà chính là tiểu hỗn thế ma vương, rất khó chiều, rất thích làm khó người khác."
Ngôn Trăn không thể tưởng tượng nổi: "Ngôn Chiêu dám nói như vậy về em?!"
"Đúng vậy, cho nên anh mặc định, em là một cô gái rất khó chịu, rất khó ở chung."
Anh siết chặt ngón tay cô.
"Nhưng lần đầu tiên anh gặp em, em trốn sau lưng Ngôn Chiêu, thoạt nhìn rất ngoan, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh. Quan trọng nhất là, em nhìn anh, sau đó đỏ mặt...
Trong nháy mắt đó, anh cảm thấy mình giống như bị sét đánh trúng."
Trần Hoài Tự bật cười:
"Rất kỳ diệu, đến bây giờ anh cũng rất khó miêu tả cảm giác ấy, tóm lại chính là rất muốn biết về em, không có biện pháp khống chế bản thân mình không nhìn về phía xem, cho nên trận đấu hôm đó đánh bóng rất chán, cuối cùng bị bắt đi mua nước..."
Tất cả mọi thứ xâu chuỗi lại với nhau.
Ngôn Trăn chọc thắt lưng anh, ra vẻ rụt rè nói:
"Thì ra là yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên à?"
"Ừ." Anh thừa nhận, "Rất rung động."
Sân bóng rổ rất yên tĩnh, côn trùng bay tụ tập bên đèn đường, vo ve vây thành một đoàn, giống như bông tuyết bay.