Trần Hoài Tự thoát khỏi hồi ức. Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Ngôn Trăn đang ngắm nghía mấy món đồ trong kệ tủ. Cô kéo ngăn tủ ra, kinh ngạc nói: "Sao chỗ này lại để đồng hồ?"
Cô nhìn mấy cái đồng hồ có phần quen mắt. Hình như Trần Hoài Tự thường xuyên đeo.
Giọng Trần Hoài Tự bình tĩnh vang lên trên đỉnh đầu: "Em quên rồi sao? Mỗi năm sinh nhật anh, em đều tặng một cái."
Đồng hồ gửi trực tiếp từ cửa hàng đến nhà anh. Tất cả đều cùng một thương hiệu. Kiểu dáng mới nhất thời điểm đó. Tất cả đều thể hiện rằng người tặng không hề bỏ chút tâm tư suy nghĩ, tùy tiện tặng một món quà cho có lệ.
Lúc nhận được anh tức đến bật cười, nhưng rốt cuộc vẫn thường xuyên sử dụng.
Cô lấy ra một chiếc đồng hồ, quan sát rồi gằng giọng hừ anh một cái: "Trước kia em ghét anh như vậy. Có tặng quà đã là tốt lắm rồi."
Trần Hoài Tự bắt được sơ hở trong lời nói của cô: "Bây giờ không ghét anh nữa sao?"
Cô bị hỏi đến á khẩu, không muốn đáp ứng anh xác nhận, lại không thể dối lòng phản đối, có chút tức giận cùng ngượng ngùng nên dùng sức ném đồng hồ vào trong ngực anh.
Mọi thứ phải hỏi rõ ràng như vậy để làm gì?!
...
Hai người đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngôn Trăn vốn tưởng rằng Trần Hoài Tự sẽ gọi đồ ăn ngoài, không nghĩ tới anh lại xuống bếp nấu ăn, hơn nữa nấu khá tốt, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Nhớ đến tập tài liệu hướng dẫn du lịch mà anh làm, Ngôn Trăn càng ngày càng cảm thấy, dù ra ngoài hay ở nhà thì sống chung với Trần Hoài Tự cũng rất thoải mái.
Ý nghĩ "sống chung" đột nhiên nảy ra trong đầu khiến cô hoảng hốt.
"Chờ một chút..." Trần Hoài Tự lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Sao vậy?"
Anh thò tay tới, nắm cằm cô, đầu ngón tay lướt qua khóe miệng cô, ngón tay ấm áp ma sát, ánh mắt cũng theo tay anh, chậm rãi lướt qua hai má.
Cô nhìn anh, khuôn mặt góc cạnh có phần sắc bén, trong không khí này bỗng nhiên trở nên nhu hòa.
Nhận thấy được ánh mắt của cô, anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô. Ngón tay dừng lại khóe môi. Chỗ chạm vào dần dần nóng lên. Cả hai im lặng nhìn vào mắt nhau.
Trần Hoài Tự lên tiếng phá vỡ sự im lặng, anh thu tay lại, rút khăn giấy ra lau: "Có một hạt cơm."
Ngôn Trăn nhất định không thừa nhận: "Anh cố ý, làm sao em có thể ăn dính cơm lên mặt."
"Ừ" Anh một lần nữa cầm đũa, "Em nói đúng."
Sau khi ăn cơm xong, Trần Hoài Tự dự định lái xe đưa cô về nhà.
Vừa ra đến cửa, điện thoại của Ngôn Trăn đột nhiên vang lên. Là Lương Vực gọi tới.
Ngôn Trăn nhìn thấy tên trên màn hình, "A" một tiếng: "Hôm qua em nói khi về đến nhà sẽ báo anh ấy một tiếng..."
Cuối cùng bởi vì chuyện Trần Hoài Tự nên quên mất việc này.
Ngôn Trăn dùng vai kẹp di động vào tai, vừa cúi người mang giày vừa trả lời: "Alo? Anh Lương Vực?"
Cô lảo đảo đứng không vững.
Trần Hoài Tự liền ngồi xuống, thân mật cầm lấy chân cô, giúp cô mang giày.
Lương Vực trong điện thoại cười nói: "Tối hôm qua anh không thấy em nhắn tin, anh đoán là em quá mệt mỏi phải không?"
"Vâng... Một chút ạ."
Trần Hoài Tự mang xong hai bên giày cho cô, nhưng cũng không vội vàng đứng dậy, đầu ngón tay từ cổ chân cô hướng lên trên, vuốt vuốt nếp gấp mềm mại trên vớ. Anh còn kéo miệng vớ ra rồi thả để búng nhẹ vào da cô một cái.
Ngôn Trăn thiếu chút nữa quên câu tiếp theo muốn nói cái gì.
Bộ quần áo này của cô do Trần Hoài Tự mua. Phía trên là áo sơ mi phối áo khoác và chân váy xếp li, trông hơi giống đồng phục nữ sinh, bên dưới là đôi vớ dài và giày da màu đen. Nhìn thế nào cũng giống nữ sinh trung học. Lúc cô mặc vào còn tưởng rằng anh có sở thích kỳ quái gì đó.
Theo anh giải thích, anh bảo trợ lý đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo phụ nữ mang đến. Trợ lý Mạc Trình cũng không am hiểu thời trang nữ nên nhờ em họ còn đang đi học giúp đỡ. Cuối cùng chọn một bộ phong cách nữ sinh như vậy. May mắn là bộ đồ này trên người cô tương đối phù hợp, làm nổi bật vẻ thanh xuân xinh đẹp của cô. Ngôn Trăn vô cùng hài lòng, còn cố ý buộc tóc đuôi ngựa.
"Em bình an về nhà là tốt rồi." Lương Vực cười, "Anh vừa nói chuyện với ông nội, ông nói đã lâu chưa gặp em."
Ngón tay hơi lạnh theo bắp chân tiếp tục di chuyển lên trên chạm vào phần thịt non mềm bên trong đùi, sờ sờ vài cái rồi làm như không có chuyện gì mà chuyển qua kéo thẳng nếp váy.
"... Đúng là lâu rồi em không đến..." Ngôn Trăn đưa tay đẩy anh.
Trần Hoài Tự đứng lên, ôm cô vào trong lòng mình.
Anh đưa tay sờ tới eo cô, cầm thắt lưng váy điều chỉnh trái phải một chút. Các ngón tay còn lại cũng nhân cơ hội nhét vào trong thắt lưng váy, theo động tác như có như không cọ vào mông cô.
Hô hấp của Ngôn Trăn có chút đồn dập, hoảng hốt ngẩng đầu trừng anh, lại phát hiện vẻ mặt anh rất đứng đắn, thần sắc thong dong, giống như là thật sự đang nghiêm túc sửa sang lại quần áo cho cô.
Váy chỉnh trang xong, hai tay Trần Hoài Tự không rời đi, từ thắt lưng thừa cơ hướng lên trên, thò vào trong áo khoác, túm áo sơ mi nhét vào thắt lưng váy, tay kia từ sau lưng từng chút một vuốt xuống. Anh đứng rất gần, tựa như đang ôm cô vào trong ngực, tiếng hít thở nhàn nhạt rơi xuống đỉnh đầu cô, lòng bàn tay ấm áp cách lớp vải mỏng nhẹ dán vào da thịt cô, theo sự vuốt ve của anh khơi dậy một trận tê dại.
Ngôn Trăn dựa trán vào ngực anh, cố gắng khôi phục thần trí trả lời đầu dây bên kia: "Nếu rảnh rỗi... Được rồi..."
Dáng người của cô quá tốt, chỗ nào cần có thịt thì tuyệt nhiên không thiếu. Giữa các cúc áo sơ mi bị tạo ra khe hở, mơ hồ lộ ra một chút cảnh xuân bên trong.
Trần Hoài Tự sửa sang lại cổ áo cho cô, đầu ngón tay hơi dùng sức, ấn ấn lớp vải rơi vào rãnh ngực mềm mại, không nhẹ không nặng, cùng lúc vuốt phẳng phần vải áo trên ngực cô, không để lại một chút nếp nhăn nào.
Thân thể Ngôn Trăn bị anh trêu chọc đến nóng lên. Một chút nữa đã không kiềm được mà thở dốc, cô nhanh chóng muốn lui người về phía sau, tránh xa động tác mờ ám của anh. Nhưng mà phía sau là cánh cửa, căn bản không có chỗ trốn, vì thế chỉ có thể luống cuống túm lấy quần áo của anh, hy vọng anh dừng tay.
Nhưng Trần Hoài Tự hiển nhiên chưa có ý định kết thúc. Sau khi sửa sang lại áo sơ mi xong, anh rút tay ra, sửa sang lại cổ áo khoác cho cô. Đầu ngón tay xoay cổ áo gập lại nhẹ nhàng mượt mà, sau đó làm như vô tình chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh, còn có xương quai xanh. Động tác như vô tình nhưng kéo theo một trận ngứa ngáy trong lòng cô.
"... Ừm, có thể..."
Ngôn Trăn cảm thấy lực chú ý của mình đều bị phân tán nên muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện "... Đến lúc đó lại nói..."
Cuối cùng, Trần Hoài Tự đặt hai tay từ sau gáy cô vào, chậm rãi sờ gáy cô, dùng sợi tóc của cô buộc lại, thu hồi, tản ra, dùng đầu ngón tay vuốt một lần nữa. Động tác thập phần bình thường, dưới thao tác không nhanh không chậm của anh lại trở nên thập phần khiêu dâm quyến rũ người khác.
Ngôn Trăn cắn môi, ngay cả Lương Vực đang nói cái gì cũng không có tinh lực để nghe, tùy tiện đáp vài câu, cúp điện thoại, có chút tức giận: "Anh lại quấy nhiễu em"
Trần Hoài Tự thu tay lại, chậm rãi nói: "Anh chỉ áp dụng phương thức hiệu quả nhất. Em thấy đấy, em vẫn nghe được điện thoại, quần áo cũng được mặc hoàn chỉnh. Bây giờ chúng ta có thể đi ra ngoài ngay lập tức."
Anh nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, đưa tay không nhẹ không nặng nắm eo cô, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: "Hay là... lát nữa chúng ta mới ra ngoài?"
Động tác và lời nói trêu chọc của anh quá mức rõ ràng. Ngôn Trăn chống đỡ không nổi, dư vị khoái cảm tình dục vẫn chưa tan hết, lúc này rục rịch muốn bùng lên. Cô nửa đẩy nửa chấp nhận để Trần Hoài Tự ôm vào lòng, nhưng không có nụ hôn nào rơi xuống như thường lệ.
Trần Hoài Tự vòng tay ra sau lưng cô mở cửa nhà.
"Anh đột nhiên nhớ ra, thời gian không còn sớm, vẫn nên đưa em về nhà sớm một chút thì tốt hơn."
Anh buông cô ra. "Đi thôi."
Lần đầu tiên Ngôn Trăn có cảm giác "dục cầu bất mãn".
Cô ôm hai má ửng đỏ, cắn răng, nặng nề giẫm lên chân anh một cái rồi bước ra khỏi nhà.