Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 706
S?ng sớm tỉnh giấc, vậy m? lại l? một ng?y nắng, ?nh mặt trời s?ng ch?i mắt bức người. Tương Tư mở mắt ra, b?n người đ? l? một khoảng trống kh?ng, tr?i tim của c? như thắt lại, c? vọt ngồi dậy, nhưng rồi cũng dần dần ổn định lại bản th?n.
Cần phải kết th?c th? cũng n?n kết th?c, như vậy cũng rất tốt. C? kh?ng th?ch c?i giờ khắc c?o biệt n?y, c?ng kh?ng n?i đến khả năng gi?y ph?t từ biệt kia ch?nh l? cả đời.
Đ?m qua quả l? một giấc mộng d?i, đột nhi?n l?m cho tr?i tim người ta trở n?n mềm mại, dễ sinh ra rất nhiều điều li?n quan, k?o d?i m?i về sau. Như vậy cũng tốt, nếu như sau n?y c? c?n muốn bắt đầu một cuộc sống mới, th? từ nay về sau trong l?ng c? phải lu?n lu?n tiếp tục o?n hận lẫn kh?ng cam l?ng với anh, giống như ng?y trước vậy. C?i t?n của anh ch?nh l? một lời nguyền rủa, nhớ tới anh, c? chỉ thấy đau đến t? t?m liệt phế, nhưng từ nay về sau, người phải đau đớn sẽ kh?ng phải l? c?.
C? muốn d?ng sự dịu d?ng c?ng t?nh cảm s?u nặng để thiết kế cho anh một nh? t? m? anh kh?ng thể ph? vỡ nổi, c? muốn kh?a lại l?ng của anh, mặc d? giờ ph?t n?y c? cũng kh?ng r?, v? sao m? c? nhất định phải như vậy.
Tương Tư ?m đầu gối ngồi một m?nh ở trong ph?ng th?m chốc l?t, sau đ? đi rửa mặt. C? thay đổi quần ?o sau đ? xuống dưới lầu, đ? nh?n thấy anh chỉnh trang đứng chờ ở dưới lầu.
Trong l?c nhất thời c? hơi sửng sốt một ch?t, đứng sững ở nơi đ? kh?ng hề động đậy.
Anh ngẩng đầu l?n nh?n c?, d?ng người thẳng tắp, kh? thế hi?n ngang, đ? sớm trở lại th?nh bộ trưởng H? với gương mặt kh?c hẳn, phảng phất con người của tối h?m qua ho?n to?n kh?ng phải l? anh.
Tương Tư c?i đầu xuống, nhếch m?i l?n c? ch?t khổ sở, sau đ? h?t s?u một hơi, cất bước đi xuống dưới lầu.
Quản gia liếc mắt một c?i, người hầu đều lui xuống, thư k? Triệu cũng lặng lẽ ra khỏi ph?ng kh?ch, vẻ mặt anh ta đ? c? ch?t kỳ lạ.
Tương Tư đi thẳng đến trước mặt của anh, v?c d?ng của c? kh?ng cao, đứng chỉ gần kề đến bả vai anh, c? phải ngẩng đầu l?n th? mới c? thể nh?n thấy anh.
Anh trước sau như một cực kỳ tuấn t?, dung nhan như đao gọt r?u đục tạc ra vậy, tản m?t ra kh? thế bức người. Trong l?ng Tương Tư chợt tr?o l?n cảm x?c chua x?t lặng lẽ tr?n ra khắp cơ thể. Tất cả giờ đ?y đ? h?a th?nh một tr? hề, c? giơ tay l?n sửa sang lại chiếc c? vạt hơi lệch của anh, mi mắt kh?p lại, kh?ng hề nh?n anh, m?i đến sau c?ng, c? mới nhẹ nh?ng mở miệng: "L?n đường may mắn."
Đ?y mắt H? Dĩ Kiệt dần dần trở n?n mờ mịt, hơi ẩm ướt, hai tay bu?ng th?ng xuống tại b?n ch?n, rất nhanh đ? nắm chặt lại, mắt anh nh?n c? cũng kh?ng hề chớp một c?i, như muốn nh?n lại c? một lần nữa rồi khắc s?u v?o trong linh hồn của m?nh.
Tương Tư lui lại ph?a sau một bước, nh?n kỹ lại anh một lượt rồi sau đ? gật đầu vẻ h?i l?ng, h? nở nụ cười dịu d?ng, n?i với anh n?i: "Anh đi đi, từ nay về sau đừng tới đ?y nữa, qua v?i ng?y nữa em cũng muốn rời khỏi nơi n?y rồi, nh?n tiện ng?y h?m nay em cũng muốn n?i lời từ biệt với anh một lần, c?n khi ra đi..."
C? xoay người sang chỗ kh?c, trong con ngươi đ? dạt d?o nước mắt: "Khi em ra đi, sẽ kh?ng n?i cho anh biết đ?u..."
"Tư Tư..." Cặp c?ng văn trong tay anh tho?ng c?i rơi xuống tr?n mặt đất. Anh tiến l?n một bước, từ ph?a sau ?m chặt lấy c?, anh c?i đầu xuống chống quai h?m ở tr?n vai của c?, ngữ điệu run rẩy v? vội v?, anh cố k?m lại nỗi đau đớn trong l?ng kh?ng để lộ ra ngo?i: "Tư Tư, để anh đưa em đi th?i... L?c n?y anh cũng kh?ng thiết một điều g? nữa..."
Tương Tư cười rộ l?n, cười đến độ nước mắt tr?o ra như mưa, c? đẩy từng ng?n tay của anh ra, từng ng?n từng ng?n một, cố nhịn lại sự đau l?ng nh?n nhạt mở miệng n?i: "Anh đang n?i m? sảng c?i g? vậy, đ? lớn tuổi như vậy rồi m? c?n..."
Anh kh?ng chịu nổi cuộc chia tay n?y, c? nh?n vậy m? lại v? c?ng lạnh nhạt. H? Dĩ Kiệt bị c? đẩy ra, trong l?ng anh l?c n?y như nước thủy triều l?n m?nh liệt. Nếu anh bỏ đi c?ng c?, b? thư Tiếu sẽ phải l?m sao b?y giờ? Đỗ Phương Phương nhất định sẽ giận l?y sang ?ng, m? ?ng lại l? người c? ơn lớn đối với cuộc đời của anh. Nếu anh phạm phải sai lầm, l?m sao c? thể khiến b? thư Tiếu được b?i đơn đ?y?
Huống chi, anh dựa v?o c?i g? m? muốn Tương Tư c?ng đi với anh đ?y? Kh?ng phải bất cứ sai lầm n?o cũng c? thể được tha thứ.
Ban đầu giữa b? thư Tiếu v? Tương Tư, anh quyết định lựa chọn b? thư Tiếu, cũng c? nghĩa l? đ? b?o trước ng?y h?m nay.
"Đ?ng vậy, anh đang n?i những điều m? sảng đ?u đ?u." H? Dĩ Kiệt cười cười lộ vẻ sầu thảm. Anh xoay người nhặt cặp c?ng văn l?n, nh?n lại c? một c?i. ?nh mắt kia l?m cho c? kh?ng d?m nh?n thẳng v?o anh, quay mặt đi. H? Dĩ Kiệt hơi nhếch m?i, mơ hồ nghe thấy tiếng của thư k? Triệu ở ngo?i cửa lo lắng nhắc nhở. Rốt cuộc anh vẫn phải xoay người sang chỗ kh?c, từ ph?ng kh?ch đi ra ngo?i, khoảng c?ch rất ngắn, chỉ mất v?i gi?y đồng hồ, anh đ? biến mất ngay ở trước mắt của c?. Từ n?y Tương Tư vẫn một mực giữ vững khẩu kh? kia, l?c n?y đột nhi?n c? thả lỏng ra một ch?t, cả người tựa như bị r?t sống lưng, tho?ng c?i c? ngồi phịch xuống tr?n mặt đất.
Cả ng?y h?m nay, c? một mực chỉ ngồi ở tr?n ban c?ng, cơm trưa cũng kh?ng sao nuốt nổi, bữa tối c?ng th?m kh?ng c? khẩu vị. B?c sĩ đến thăm bệnh cho c?, c? cũng kh?ng gặp, m?i đến khi đ?m xuống, bỗng nhi?n c? lại bắt đầu sốt trở lại, nhưng c? đ? đuổi hết to?n bộ người hầu y t? ra ngo?i từ l?u. Trong tầng lầu n?y chỉ c? một m?nh c?. Tương Tư nằm ngơ ngản ở tr?n ghế nằm, sắc trời l?c n?y đ? đen kịt, lưa thưa mấy ng?i sao nhỏ. Cả một khu vườn to như vậy, nhưng sự c? độc lại tr?n đầy trời đất. Tương Tư kh?ng muốn động đậy, cũng lười dậy để trở về ph?ng, n?n cứ nằm ở nơi đ?, ?nh mắt c? kh?ng biết đang nh?n về hướng n?o, đầu đau muốn nứt ra. Tr?n người c? cứ l?c n?ng l?c lạnh, c? ?p mặt v?o tr?n mặt ghế lạnh buốt mới cảm thấy trong người dễ chịu một ch?t. Rốt cuộc c? cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về ph?ng để uống thuốc. Th?n thể l? của m?nh, từ nay về sau, sẽ kh?ng c? người n?o quan t?m đến n? ngo?i ch?nh bản th?n m?nh ra...
Rốt cuộc c? cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về ph?ng để uống thuốc. Th?n thể l? của m?nh, từ nay về sau, sẽ kh?ng c? người n?o quan t?m đến n? ngo?i ch?nh bản th?n m?nh ra...
Run run rẩy rẩy m?i c? mới đứng l?n được, lại cảm thấy người bị mất thăng bằng một l?c. C? gắng gượng b?m lấy lan can để đứng cho vững, bỗng nhi?n c? nh?n thấy từ rất xa c? vầng s?ng đang chiếu rọi...
Vầng s?ng n?y chiếu xuống ph?a dưới mặt đất, nhưng như ẩn như hiện trong hơi nước. H?a ra chẳng biết từ l?c n?o trời đ? đổ mưa t? t?ch.?
Mới đầu c? c?n cho rằng m?nh hoa mắt, nhưng đột nhi?n, ?nh mắt của c? chợt s?ng l?n. Ở nơi c?ch lối đi v?o trong vườn hoa kh?ng xa, c? nh?n thấy chiếc xe kia chậm r?i được l?i v?o trong vườn. Từ xa rồi đến gần, đ?n pha xe s?ng trắng như tuyết, mơ hồ nh?n kỹ th?m một ch?t, chiếc xe ? t? n?y đ?ng l? chiếc xe m? H? Dĩ Kiệt trước kia vẫn thường d?ng. Tương Tư c? cảm gi?c tất cả phiền muộn vừa rồi của m?nh như đ? được qu?t sạch. L?c n?y những niềm vui sướng nho nhỏ, lộn xộn kia đột nhi?n liền bộc ph?t ra gần như c?ng một l?c. Chia tay chỉ mới vẻn vẹn gần một ng?y m? c? cảm gi?c thấy d?i l? th?, buồn ch?n kh?ng sao chịu nổi. C? k?ch động xoay người đ? nghĩ định đi xuống lầu, xe cũng đ? dừng lại dưới căn lầu c? đang ở. Sau đ?, một người phụ nữ đẩy cửa xe ra, xuất hiện ở trước mắt của c?.