Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 707
Bước ch?n của Tương Tư tho?ng c?i dừng lại, sắc mặt của c? dần dần biến th?nh trắng bệch. C? nh?n thấy Đỗ Phương Phương mặc một bộ qu?n trang h?ng ng?y, ?o m?u xanh nhạt, chiếc v?y m?u đen d?i đến đầu gối, đi đ?i gi?y da cũng m?u đen. Trước sau như một, Đỗ Phương Phương vẫn để m?i t?c ngắn gọn g?ng, d?ng người thon d?i thẳng tắp. C? ta đứng ở dưới lầu, hơi ngẩng đầu l?n, tại trong ?nh s?ng của ngọn đ?n, ?nh mắt của Đỗ Phương Phương v? ?nh mắt của c? đụng v?o nhau, dừng ở giữa kh?ng trung, c?ch một lớp c?y hoa xanh tốt, c?ch một lớp v?ch k?nh trong suốt, c?ch một bầu kh?ng kh? lạnh lẽo v? c?ch một người đ?n ?ng ở giữa.
Tương Tư kinh ngạc lui về sau một bước, sắc mặt c?ng trở n?n t?i nhợt. Đột nhi?n l?c n?y, c? cảm thấy bản th?n m?nh dơ bẩn v? ti tiện biết bao, giống như một người thứ ba n?p trong b?ng tối r?nh m?, dụng t?m để cướp đi người đ?n ?ng của người kh?c!
Cho d? như thế n?o, anh đ? kết h?n rồi, nhưng tối h?m qua c? lại vẫn ngủ c?ng anh, ở chung một chỗ với anh!
C?n Đỗ Phương Phương, cho d? H? Dĩ Kiệt c? y?u hay kh?ng y?u c? ta, v? sao lại cưới c? ta, Phương Phương vẫn l? vợ của anh. C?i danh phận n?y đ? đ? nặng l?n c?, l?m cho c? kh?ng thể n?o ngẩng đầu l?n được.
Đỗ Phương Phương cười khinh miệt cười, trong c?i cười lại chất chưa sự lạnh l?ng b?n ngọt. Quả kh?ng sai, H? Dĩ Kiệt thực sự đ? k?n đ?o giấu c? ta ở đ?y, nếu như kh?ng phải coi như c? c? v?i phần năng lực, nếu như kh?ng phải nh? họ Đỗ c? thế lực, th? l?m sao c? thể giải quyết được đ?m thuộc hạ của anh, l?m sao c? c? thể t?m được đường đến nơi kh?ng quen biết n?y được chứ!
Tương Tư nh?n thấy c?i cười của Phương Phương, sự hoảng hốt kh?ng r? vừa l?e l?n trong l?ng đ? từng ch?t từng ch?t b?nh tĩnh trở lại. C? đưa tay l?n huyệt Th?i Dương, day day thật mạnh v?i c?i, cảm thấy sự đau nhức đ? giảm đi được một ch?t, c? liền mạnh mẽ chống tay xoay người sang chỗ kh?c rời khỏi s?n thượng.
Đỗ Phương Phương hừ lạnh một tiếng, g?t giầy giẫm đạp l?n những phiến đ? xanh l?t tr?n con đường nhỏ ph?t ra tiếng k?u gi?n tan. Đỗ Phương Phương ngước mắt liếc nh?n qua một lượt hai h?ng người đang đứng b?n ngo?i ph?ng, tuy c? ch?t sợ h?i, nhưng dường như bằng bất cứ gi? n?o cũng ngăn c? ta ngăn ở ph?a trước. Nụ cười của Đỗ Phương Phương c?ng th?m s?u k?n hơn. C? ta chậm r?i tiến l?n trước một bước, cặp mắt phượng d?i nhỏ đảo qua những người kia, mở miệng cười: "Ồ, l?m c?i g? thế n?y? N?i như thế n?o t?i cũng l? kh?ch đến chơi m?, kh?ng mời t?i đi v?o uống ly tr? được sao?"
Quản gia mồ h?i lạnh đầy đầu. Đỗ Phương Phương tới qu? đột ngột, hơn nữa c? lại đi xe của H? Dĩ Kiệt, l?i xe cũng l? người H? Dĩ Kiệt đ? từng sử dụng để l?i đến đ?y một lần. Bọn họ ho?n to?n cũng kh?ng c? một ch?t đề ph?ng g?, m?i đến khi thấy người xuống xe l? một phụ nữ, mọi người mới sợ h?i ngơ ngẩn cả người.
Quản gia lăn lộn trong đời cũng đ? v?i chục năm, đương nhi?n ?ng ta nh?n ra điểm mấu chốt, người phụ nữ kia c? thể điều khiền được xe của H? Dĩ Kiệt, lại d?ng t?i xế của anh, đương nhi?n l? phải c? mối quan hệ kh?ng hề nhỏ ch?t n?o. Tr?i lo phải nghĩ, lại nghĩ tới vị tiểu thư đang ở tr?n lầu kia, những ng?y ở chỗ n?y, những biểu hiện lẫn phản ứng của H? Dĩ Kiệt, ?ng ta đều để v?o trong mắt. Dứt kho?t vị tiểu thư kia ch?nh l? người trong l?ng của H? Dĩ Kiệt, n?n ?ng c?ng kh?ng thể đắc tội được. Trong l?ng từ từ thầm nghĩ c?ch, sau đ? lặng lẽ nh?y mắt bảo người đi gọi điện thoại b?o cho H? Dĩ Kiệt một tiếng...
Ai ngờ Đỗ Phương Phương tay mắt lanh lẹ, tiến l?n một bước vung một bạt tai đ?nh v?o tr?n mặt quản gia. C? ta cười một tiếng lạnh l?ng, nh?n l?ng b?n tay m?nh đỏ bừng, sự phẫn hận trong mắt lại c?ng ph?t ra th?m th?y.
"Như thế n?o? Muốn đi th?ng b?o cho H? ti?n sinh phải kh?ng?" Đỗ Phương Phương đẩy quản gia với gương mặt sưng ph? ra, ki?u ngạo, nhấc ch?n bước v?o cửa ph?ng. C? ta nh?n khắp bốn ph?a, nh?n b?i tr? trong ph?ng xong, lạnh l?ng tr?o ph?ng mở miệng: "Kh? lắm, mọi thứ đều rất tinh xảo, thật sự rất xứng đ?ng để c? thể ?kim ốc t?ng kiều? đấy chứ!"
"Vị tiểu thư n?y..." Quản gia che mặt tiến l?n ngập ngừng hỏi. Người nọ đi theo sau lưng Đỗ Phương Phương lập tức đ? mở miệng, dựng m?y quắc mắt qu?t: "C?i g? m? vị tiểu thư n?y? Gọi l? H? phu nh?n!"
"H? phu nh?n?" Quản gia qu? sợ h?i, m?i một l?c l?u vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
"Như thế n?o? Kh?ng nhận ra sao?" Tr?n mặt Đỗ Phương Phương vẫn mang ? cười, nhưng lửa giận trong l?ng lại c?ng bốc l?n thi?u đốt th?m v?i phần. Những người n?y thậm ch? ngay cả c? l? ai cũng kh?ng biết, chỉ sợ trong mắt, trong l?ng họ chỉ nhớ kỹ Văn Tương Tư mới ch?nh l? chủ của m?nh!
Trong l?ng quản gia nhất mực k?u khổ, nhưng ?ng c?ng biết r? H? Dĩ Kiệt l? người thế n?o. Anh đ? dặn d? rồi, nếu như để c? chuyện g? xảy ra anh sẽ xử l? ?ng. B?y giờ nếu như H? phu nh?n m? động đến Văn tiểu thư, chỉ sợ ?ng ta kh?ng thể g?nh chịu nổi!
"H? phu nh?n, l? t?i c? mắt như m?." T?m tư của quản gia chuyển rất nhanh, giọng cũng đổi rất nhanh. ?ng ki?n tr? tiến l?n một bước, cố gắng giữ vẻ tươi cười tr?n khu?n mặt: "Kh?ng biết đ?m nay đột nhi?n phu nh?n tới đ?y c? việc g? cần l?m?"
"C?n giả bộ sao? T?i đến l?m c?i g?, kh?ng tin l? c?c người kh?ng biết." Khẩu kh? của Đỗ Phương Phương c?ng th?m lạnh lẽo.
"Phu nh?n, chỉ l? ti?n sinh đ? dặn d? lại rồi, trừ ti?n sinh ra, kh?ng cho ph?p ai được tiến v?o trong nh? n?y..."
"Đồ hỗn l?o!" Lại l? người đ?n ?ng vừa mới n?i lời n?i kia tiến l?n một bước, ?ng ta hung hăng vung ra một bạt tai, cười lạnh, n?i tiếp: "Phu nh?n của ch?ng ta l? ai kh?ng biết sao? Đừng n?i đ?y l? nh? ri?ng của H? ti?n sinh, cho d? l? nơi như Kim Loan điện của Ngọc Ho?ng đại đế, một khi phu nh?n của ch?ng ta muốn v?o cũng kh?ng ai ngăn cản được!"
Chỉ trong chốc l?t, quản gia đ? tr?ng hai bạt tai nổ đom đ?m mắt, trong l?ng tức giận khổ sở v? c?ng, nhưng vẫn kh?ng d?m tự tiện thả cho bọn họ đi v?o. R? r?ng l? tới để bới m?c đ?y m?, người ở tr?n lầu kia hiện tại c?n đang bệnh tật, nếu quả thật c? chuyện g? kh?ng hay xảy ra, ?ng lấy mạng để bồi thường hay sao?
"Phu nh?n..." Quản gia vừa định mở miệng n?i, đột nhi?n tr?n lầu truyền đến tiếng bước ch?n rất nhỏ, tiếp đ? c? một giọng n?i hơi kh?n kh?n vang l?n, cắt đứt cục diện đang hỗn loạn kia: "B?c quản gia, c?c người cứ đi ra ngo?i trước đi."
Tương Tư y?n tĩnh đứng ở tr?n bậc thang. Cơn sốt cao l?m cho c? đ?i m? c? đỏ rực một mảnh, thậm ch? quanh nơi hốc mắt cũng lộ r? m?u phớt hồng, nhưng đ?i m?i của c? lại t?i nhợt. T?nh cảnh bệnh tật của c? hiện tại c?ng l?m lộ r? vẻ yếu đuối của c? l?c n?y. Đỗ Phương Phương nghiến răng nghiến lợi, tr?n mặt trước sau như một vẫn tr?n ngập vẻ khinh thường, nhưng đ?y l?ng lại như nổi đi?n v? căm hận!
Bộ dạng của Tương Tư l?c n?y cũng như l?c c? rời đi kh?ng c? g? kh?c nhau, vẫn l? bộ dạng mềm mại yếu ớt như vậy, thoạt nh?n như một c? g?i nhỏ đang nũng nịu. Đỗ Phương Phương kh?ng thể n?o qu?n được bộ d?ng của Tương Tư trong c?i ng?y m?a đ?ng năm đ?, giờ đ?y nh?n thấy bộ d?ng giống y như đ?c của c? ng?y h?m nay, tất cả mọi thứ, phảng phất như thời gian đảo ngược cho lịch sử quay lại!
Nhưng l?c đ?, c? thoả thu? m?n nguyện, mắt cao hơn đầu, ho?n to?n kh?ng hề coi Tương Tư l? đối thủ, nhưng giờ khắc n?y, c? lại c? cảm gi?c mệt mỏi kh?ng n?i được th?nh lời.