Khi Lý Tinh La tỉnh lại lần nữa, thời gian đã sắp qua năm giờ.
"Ưm." Cô động đậy cơ thể, cái đầu nhỏ lăn qua lộn lại trên gối, một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn không còn chút sức lực nào.
Trên người đã được tắm rửa sạch sẽ, chỗ bị thương cũng được bôi thuốc lại lần nữa. Ừm, chăm sóc rất tốt.
Tới khi cô chậm rì ngồi dậy, liền cảm giác trong cơ thể có một dòng chất lỏng đang từ từ chảy ra, đây là... khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ.
Quần áo của Lý Tinh La đã bị xé rách nên không thể mặc được nữa, đành phải lục tủ của Bùi Dục Uyên, lấy ra một cái áo sơ mi để khoác tạm lên người.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, bắt gặp hình ảnh người đàn ông đang tập trung làm việc, hai hàng lông mày nhíu lại cứ như lão cán bộ? Nhưng mà cô lại rất yêu thích dáng vẻ nghiêm túc này của anh.
Lý Tinh La dựa vào cửa, cứ như vậy mà ngắm nhìn anh, bỗng nhiên cô nhớ tới đêm hôm đó, cái đêm mà cô trở thành người phụ nữ của Bùi Dục Uyên.
Đã là diễn viên thì việc phải tham gia vào các bữa tiệc xã giao là điều hết sức bình thường. Ngày hôm đó, là tiệc rượu của một ông lớn trong ngành tài chính của thành phố A. Ngôi sao tuyến 18 như Lý Tinh La thì làm gì có tư cách tham dự, nhưng sau khi nghe được thông tin Bùi Tổng của tập đoàn Gia Hoa cũng có mặt, cô liền vắt óc suy nghĩ, tìm mọi cách để được xuất hiện tại buổi tiệc đó.
Rốt cuộc phải nhờ đến anh Phúc, người quản lý cũ của cô, giúp cô tìm được một cơ hội, nhưng cái giá phải trả là đêm đó phải bồi ngủ một vị lãnh đạo cấp cao. Lý Tinh La ngoài mặt thì đồng ý, thực tế trong lòng đã tính đến trường hợp xấu nhất, cùng lắm là cá chết lưới rách*.
* Cá chết lưới rách: Kẻ này gặp nguy khốn thì kẻ khác cũng chẳng được yên, bên sứt càng bên gãy gọng, hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.
Tất nhiên không phải chỉ có mình cô như vậy, mấy cô gái khác cũng đã ngo ngoe rục rịch, làm gì có ai không muốn người đàn ông này cơ chứ?
Lý Tinh La cảm thấy bản thân vẫn rất may mắn.
Từ lúc tiệc rượu bắt đầu, cô vừa phải trốn tránh người khác, vừa phải tìm kiếm hình bóng của Bùi Dục Uyên trong đám người lộn xộn.
Xung quanh ăn uống linh đình, cô trốn trong góc tối, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Sao anh còn chưa tới? Thời gian của buổi tiệc đã trôi qua một nửa, có khi nào cô bỏ lỡ mất anh rồi không?! Trong lúc sốt ruột tìm kiếm, đột nhiên có một bàn tay mập mạp gắt gao che miệng cô lại, rồi kéo cô vào góc khuất của hành lang.
"Á! Cứuu..." Tiếc là không ai nghe được tiếng kêu của cô, mà kể cả có nghe thấy thì mọi người cũng thờ ơ không quan tâm. Chuyện giống vậy bọn họ đã gặp nhiều rồi, cần gì xen vào việc của người khác.
Đến khi Lý Tinh La tỉnh táo lại, đứng trước mặt cô là mấy gã trung niên mập mạp ăn mặc bảnh bao.
"Mấy người là ai?" Lý Tinh La siết chặt nắm đấm, âm thầm đánh giá tình hình xung quanh, vẫn ổn, chỉ là một khu tối ở hàng lang.
"Đồ đàn bà thối, ông đây tìm mày nãy giờ, thì ra là trốn ở đây..." Một tên hói đầu bụng phệ hung tợn nói: "Ông chủ Lưu muốn ngủ với mày, giờ đã ôm đứa khác đi mất rồi, vậy nên đêm nay mày… khà khà là của anh em bọn tao! Ha ha ha!"
Một tên khác đứng kế bên nhìn vóc dáng quyến rũ của cô, đôi mắt híp thành một đường, "Chà, quả là người đẹp! Tao biết mày đang nghĩ gì, ông đây nói cho mà nghe, ở chỗ này không có ai dám gây khó dễ cho bọn tao, mày không chạy nổi đâu, ngoan ngoãn nghe lời, tối nay phục vụ anh em tao cho tốt thì mày sẽ được ăn uống no say, biết chưa?"
"Đúng vậy! Đi luôn chứ nhỉ?"
"Ha ha ha!"
Lý Tinh La thấy cả lũ tiến tới gần, liền từ từ lui về phía sau, "Tôi cảnh cáo mấy người, đừng có làm bậy!"
Không được! Tuyệt đối không được rơi vào tay mấy kẻ này! Ở thành phố A bọn họ nổi tiếng về việc chơi đùa phụ nữ, thủ đoạn cực kỳ tàn bạo, ghê tởm, nếu bị bắt... Không! Cô còn chưa kịp nhìn thấy Bùi Dục Uyên, không thể để bọn chúng bắt được!
"Ôi chao, sợ quá đi ha ha!"
"Em gái ngoan ngoãn thì anh sẽ không làm điều xằng bậy ha ha ha!"
"Đừng qua đây! Tôi nói mấy người không được tới đây!!!" Lý Tinh La dựa lưng vào tường, toàn thân đổ mồ hôi lạnh nhưng miệng vẫn hung dữ.
"Ái chà, vẫn còn cứng mồm? Được lắm!" Lúc này mấy tên đàn ông phía trước cùng nhau đi về phía cô.
Bỗng nhiên, ở ngay khúc cua của hàng lang vang lên tiếng giày da đi lại, Lý Tinh La giật mình, lợi dụng lúc bọn họ nhìn nhau dò xét, cô lập tức chạy theo hướng âm thanh bước chân ngày càng gần kia.
"Á à, còn dám chạy?! Để ông đây xem mày chạy được đi đâu!" Có lẽ là do cảm thấy một đứa con gái sẽ chẳng làm được trò trống gì, nên bọn chúng cũng không vội vàng đuổi bắt, chỉ từ tốn đi theo phía sau.
Mặc kệ là ai, trước hết phải trốn được đám người này đã rồi tính tiếp... Nhưng vừa chạy qua góc tường, Lý Tinh La lập tức ngây người.
Bùi Dục Uyên? Người đàn ông mà cô tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay, Bùi Dục Uyên, đang từ đằng xa vững vàng bước đến. Nước mắt cô gái cứ như vậy thoáng cái liền trào ra.
Nhân lúc mấy kẻ phía sau còn chưa đuổi kịp, Lý Tinh La bất chấp tất cả chạy tới trước mặt Bùi Dục Uyên, nắm lấy ống tay áo của anh, giống như người sắp chết đuối bám được một cọng rơm cứu mạng, "Cứu, cứu tôi với!!"
Bùi Dục Uyên cúi đầu, từ trong ánh mắt rưng rưng của cô gái, anh cảm nhận được toàn bộ đều là sự tín nhiệm và chờ mong. Bỏ qua cảm giác khác lạ trong lòng, anh ngẩng đầu lên và bắt gặp mấy tên có tiếng đùa bỡn phụ nữ độc ác ở thành phố A, vì thế liền hiểu rõ mọi chuyện.
Mấy tên kia đuổi theo tới, vốn dĩ đang dạt dào đắc ý, nhưng khi vừa nhìn thấy bóng dáng của Bùi Dục Uyên, vẻ mặt lập tức kinh ngạc và khó coi.
"Bùi, Bùi Tổng...?"
Lý Tinh La biết người đàn ông này ở thành phố A quyền thế ngập trời, nhìn vẻ mặt thâm trầm của anh, cô cắn răng quyết định liều một phen: "Tôi là người của anh ấy!"
Giọng nói căng thẳng nhưng tràn đầy tự tin. Chỉ một câu, cũng đủ khiến gương mặt của đám người phía sau biến sắc liên tục.
Tác phong làm việc của Bùi Dục Uyên nổi tiếng là tàn nhẫn, đám người kia thật sự sợ hãi, lại thêm việc Bùi Dục Uyên không hề lên tiếng phủ nhận, cuối cùng bọn họ đành vội vàng nhận tội, sau đó xám xịt quay đầu rời đi.
Lúc này, chỉ còn lại hai người trong dãy hành lang dài hẹp và yên tĩnh. Bởi vì hoảng sợ nên Lý Tinh La ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, toàn thân run rẩy.
Cả hai cứ duy trì tư thế như vậy mà không ai lên tiếng, cho đến khi Bùi Dục Uyên dùng một tay nâng cằm cô gái lên, nhìn ngắm một cách tỉ mỉ.
Thật xinh đẹp, nhưng anh cũng chẳng thiếu phụ nữ. Chỉ có điều...
Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn đầy hoảng loạn, lại thêm ánh đèn mập mờ trên hành lang tối, càng làm nổi bật vẻ đẹp mị hoặc, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu phản chiếu vào lòng anh, dù cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng vì luyến tiếc nên anh lờ đi điều đó.
Thật lâu sau, lâu đến mức Lý Tinh La cảm thấy cả người đã tê dại, khi khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ, Bùi Dục Uyên mới ôm eo cô bế ngang lên.
Trong hành lang u tối vang lên giọng nói lạnh lùng và trầm thấp của người đàn ông:
"Em là của tôi."
~~
Lý Tinh La: Nguy hiểm quá... Vậy là cả đời này em đều nằm trong tay anh sao ---(????)---
Bùi Dục Uyên: Em là của anh.
Lý Tinh La: Được rồi, của anh, tất cả đều là của anh.