Tiểu Tình Nhân - Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi

Chương 27: Anh muốn em hạnh phúc mãi mãi


Chương trước Chương tiếp

Trong phòng khách.

"Cậu chắc chắn chứ?" Bùi Dục Uyên trầm mặc, ánh mắt lộ vẻ suy tư, "Được, tôi biết rồi." Anh cúp điện thoại, chậm rãi bước về phía phòng ngủ.

Nhân viên kỹ thuật đã khẳng định nhiều lần là hình ảnh trích xuất từ camera vẫn bình thường và không hề có đối tượng nào khả nghi.

Đồng thời, Lý Tinh La cũng không xuất hiện trong đoạn băng ghi hình.

Điều này chứng tỏ cô chưa từng ra ngoài, không đi thang máy cũng không đi thang bộ, như vậy chỉ có một khả năng.

Anh đứng trước tủ đựng đồ, khi nhìn thấy góc vải bị kẹt ở ngoài cánh cửa thì mới cảm nhận được niềm vui sướng đã đánh mất.

Bùi Dục Uyên nhẹ nhàng mở cửa ra.

Lý Tinh La đang giàn giụa nước mắt ngồi trong tủ, bởi vì không dám khóc to nên nhìn rất giống một con thú nhỏ trốn trong góc, tự liếm vết thương và thút thít một mình. Bàn chân vốn trắng nõn mịn màng, hiện tại lại loang lổ vết máu.

Vào giây phút nhìn thấy cô, con ngươi của Bùi Dục Uyên như muốn nứt toác.

"Bé cưng... em sao thế? Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không?" Người đàn ông ngồi xổm xuống, giọng nói run run, đang định ôm cô vào lòng an ủi thì Lý Tinh La bỗng co rúm người, hai tay ôm gối rồi vùi đầu vào đó, "Em, em xin lỗi, em không cố ý... làm như vậy... em rất xin lỗi."

"Anh đừng bỏ rơi em..." Giọng điệu cầu xin đáng thương bóp chặt trái tim anh, Bùi Dục Uyên chẳng thể đếm nổi ngày hôm nay bản thân đã tan nát cõi lòng bao nhiêu lần, "Bé yêu..."

"Em biết em không giỏi... cũng biết mình không thể hỗ trợ anh như Triệu tiểu thư... Em tưởng rằng bản thân mình đã đủ tin tưởng để yêu anh, nhưng, nhưng khi em nghe được những lời nói đó... em vẫn rất tức giận, xin lỗi, nhưng mà anh đừng kết hôn với Triệu Hiểu Chu... Em yêu anh nhiều lắm... " Bờ vai run rẩy không ngừng, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng tấy như quả hạch, không biết đã khóc bao lâu rồi.

Bùi Dục Uyên ôm cô thật chặt, chỉ hận không thể hòa làm một, "Ngốc ạ, ai nói anh sẽ kết hôn với cô ta, hửm?"

"Là, là Đoạn Vũ Kỳ, sáng nay cô ấy gọi điện thoại tới đây, nói rằng Triệu tiểu thư đã mang thai con của anh... còn nói anh sẽ kết hôn với Triệu tiểu thư... và bỏ rơi em..." Nói xong, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Ánh mắt của Bùi Dục Uyên trở nên lạnh lẽo, lại là Đoạn Vũ Kỳ!

"Huhu.. Lần trước gặp nhau, cô ấy nói nội thất ngôi nhà này là do mình thiết kế, anh ở đây vì vẫn còn nhớ cô ấy, nhưng mà, nhưng mà em không tin... Cô ấy nói em vô dụng, nói em không giúp gì được cho anh... Em đâu có như vậy... Anh đừng chán ghét em... đừng bỏ em..." Lý Tinh La khóc rất thảm thương, vì sợ anh bỏ đi nên hai cánh tay nhỏ bé lập tức ôm ghì lấy anh.

Bùi Dục Uyên không ngắt lời, anh kiên nhẫn ôm ấp, nghe cô vừa khóc vừa kể. Chỉ có điều, càng nghe thì cơn giận càng tăng, thế mà anh chẳng hề hay biết cô gái nhỏ đã bị người ta ức hiếp như vậy.

"Bảo bối của anh rất ngoan và lợi hại, sao anh nỡ bỏ rơi em được chứ?" Bùi Dục Uyên hôn lên trán cô, bàn tay dày rộng dịu dàng xoa xoa lưng cô, "Căn hộ do cô ta thiết kế bị bán từ lâu rồi, làm sao mà cô ta thiết kế ngôi nhà này được, rõ ràng là do chính tay anh mua, em tin lời bịa đặt của cô ta à? Bé ngốc, sao không hỏi anh..."

"Em, em không dám..." Ngữ khí vô cùng tủi thân, "Em luôn để ý và ghen tị với Đoạn Vũ Kỳ, em sợ anh chê em không hiểu chuyện..."

Âm thanh khản đặc khiến người đàn ông xót thương vô bờ, "Chịu nhiều uất ức như thế mà chẳng nói gì, anh thà rằng em không hiểu chuyện còn hơn là để em đau lòng."

Cô gái nhỏ nức nở trong vòng tay anh.

"Đúng là Triệu Hiểu Chu mang thai..." Bùi Dục Uyên thở dài.

Cơ thể của Lý Tinh La lập tức cứng đờ.

"Nhưng đứa bé trong bụng là con của em họ anh, cô ta tới tìm anh để hỏi tung tích của em ấy."

"???" Tình nhân cũ và em họ của anh đến với nhau?!

Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, anh cảm thấy có một số việc phải nói cho rõ ràng, nếu không cô nàng ngốc nghếch này lại suy nghĩ lung tung.

"Bé cưng à, đúng là anh từng bao nuôi hai người trước khi gặp em, nhưng anh thề, cả hai mối quan hệ đó đều rất trong sạch, chưa từng phát sinh bất kì chuyện gì mờ ám."

Meo meo meo? Chưa từng phát sinh chuyện gì mờ ám có nghĩa là...?

"Trong suốt hai mươi tám năm qua, em là người phụ nữ duy nhất của anh, cũng là cô gái nhỏ mà đời này anh yêu thương nhất." Bùi Dục Uyên đối mặt với cô, ánh mắt vừa kiên định vừa si tình.

Lý Tinh La ngơ ngác nhìn anh.

"Anh yêu em, thương em còn chưa hết, sao có thể bỏ em được? Hửm? Cho nên đừng khóc nữa nhé?" Giọng nói êm ái như tiếng đàn trong đêm chậm rãi an ủi trái tim Lý Tinh La.

"Yêu em? Thương em?" Người con gái như thể không tin vào tai mình.

Bùi Dục Uyên thở dài, áp trán mình lên trán cô, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, "Đúng vậy, anh vô cùng thương em, vô cùng yêu em, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, biết chưa?"

Vừa dứt lời lại thấy cô gái nhỏ bật khóc nức nở.

Một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý, cuối cùng cô cũng chờ được đến ngày này. (╥﹏╥)

Bùi Dục Uyên cẩn thận bế cô lên, "Chuyện liên quan đến Đoạn Vũ Kỳ cứ giao cho anh xử lý, em đừng khóc nữa nhé? Anh chỉ muốn em luôn luôn vui vẻ." Sau này tuyệt đối sẽ không để em phải chịu thêm bất kì ấm ức nào nữa.

"Chỉ cần được ở bên anh là em hạnh phúc rồi!" Lý Tinh La dụi dụi vào ngực anh làm nũng.

"Được, anh sẽ ở bên em cả đời." Anh muốn em mãi mãi bình an, vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày.

"Có điều gì vui hay không vui cũng phải nói cho anh biết, để anh chia sẻ với em."

Sau khi lăn lộn tới hai giờ sáng, cô gái nhỏ mới chịu ôm anh ngủ với đôi mắt sưng húp, bây giờ vẫn còn đang say giấc nồng. Bùi Dục Uyên nhẹ nhàng gỡ cánh tay trên người mình ra rồi cẩn thận bôi thuốc cho cô. Miệng vết thương bé nhưng sâu, hơi sưng đỏ vì nhiễm trùng, anh thổi nhè nhẹ vì sợ làm cô đau.

Anh không bao giờ muốn lặp lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Tất cả những kẻ làm tổn thương cô đều phải trả giá!

Biểu cảm của người đàn ông lạnh lùng, anh đứng dậy định đi ra ngoài. Lý Tinh La nằm trên giường đột nhiên phát hiện không còn ai bên cạnh, mơ mơ màng màng sờ soạng, không tìm được vòng tay ấm áp của anh thì lập tức nôn nóng, rì rà rì rầm như chú mèo con.

Bùi Dục Uyên bước nhanh đến bên cạnh, cúi xuống ôm cô vào lòng, một bên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang quờ quạng lung tung, một bên dịu dàng vỗ về, kiên nhẫn như dỗ em bé: "Ngoan, ngủ đi em..."

Nghe thấy âm thanh trầm thấp quen thuộc, cô gái nhỏ từ từ an tâm đi vào giấc ngủ. Anh cẩn thận rút tay ra, người trên giường lại ậm ừ rên rỉ.

Bùi Dục Uyên không đành lòng nhìn cô khó chịu, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì hôm nay không thể bước ra khỏi cánh cửa này, người đàn ông đau đầu suy nghĩ.

~~

"Bùi Tổng muốn gặp tôi? Được được được, tôi tới ngay đây!" Vừa nhận được cuộc gọi của thư ký Tống, Đoạn Vũ Kỳ liền cảm thấy vô cùng hưng phấn, cô ta biết chắc Bùi Dục Uyên sẽ tìm đến mình mà.

Lý Tinh La, hiện tại cô đã mất chỗ dựa như chó mất chủ rồi đúng không?

...

...

Nhìn người con gái ôm gối của anh trong ngực, dưới chân cũng kẹp một cái, Bùi Tổng cuối cùng cũng yên tâm đi ra ngoài.

Lý Tinh La chép miệng trong cơn mơ, ôi, mềm quá.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...