- Hắc hắc, thật sự là hai khoảng trời!
Mười mấy giờ đi qua, máy bay Diệp Thiên đáp xuống Capetown, nhất thời cảm giác được một làn sóng nhiệt đập mặt mà đến, so sánh với Seberia bây giờ còn phải mặc áo dày, quả thực giống như là ở hai thế giới.
- Xin hỏi là Triệu tiên sinh ạ?
Khi Diệp Thiên từ sân bay đi ra, một người trung niên hơn ba mươi tuổi đón chào, vươn tay phải với Diệp Thiên.
- Triệu tiên sinh?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, người trong hộ chiếu giả sử dụng, đúng là họ Triệu.
- Triệu tiên sinh, tôi là Kiều Phong Lâm, là người phụ trách công ty TNHH Quan Hoa ở Nam Phi.
Cùng Diệp Thiên bắt tay, Kiều Phong Lâm mỉm cười nói:
- Xe đã đợi ở bên ngoài, chúng ta đi ra ngoài đi.
- Được, phiền toái Kiều tiên sinh.
Diệp Thiên gật gật đầu, hắn có thể nhìn ra được, vị kiều tiên sinh này nhìn vẻ mặt như tươi cười, cả người toát ra vẻ vô hại, kì thực trong mắt ẩn hiện tinh quang, cho thấy thân phận người này tuyệt đối không chỉ là vị quản lí công ty mà thôi.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết, lãnh sự quán ở nước ngoài, như tham tán chẳng hạn, chính là quang minh chính đại hành sự công việc của gián điệp.