Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã
Chương 27:
Kết quả bị cô lý giải thành trốn tránh.
"Không cho anh một chút giáo huấn thì không được!"
"A!" Người nào đó ngửa mặt lên trời kêu to.
*
Hai người sắp xếp hành lí xong, chạy xe đến miếu Nguyệt Lão. Tới chân núi liền dừng xe, bắt đầu leo núi. Trong lúc đang leo núi, cổ Lôi Kiệt Bân đau không chịu được, vừa rồi không hiểu sao lại bị bạn gái cắn một cái, tính cách trước giờ ôn hòa, cũng không nổi giận với cô.
Trọng điểm là tiểu cô nương một giây trước hung ác cắn cổ anh, giây tiếp theo lại có bộ dáng kinh hoảng xin lỗi: "Anh Kiệt Bân, em xin lỗi, em xin lỗi,..."
Anh làm sao có thể tức giận được? Dù sao cũng không thể trách mắng cô.
Tiểu cô nương sợ anh tức giận, chủ động hôn anh, hai người ở trong phòng không kìm được mà triền miên một lúc, quần áo rất nhanh cởi ra một nửa, kết quả là điện thoại vang lên, mẹ anh hỏi anh hôm nay chủ nhật có về ăn cơm không.
Anh nhận điện thoại nghe, Trình Dĩnh Doanh đã sửa sang lại quần áo. Vừa rồi anh đã cởi bỏ được khóa cài áo, còn chưa có chạm vào, thiếu nữ hương mềm đã biến mất ngay trước mắt...
Chuyện gì cũng không phát sinh.
Trình Dĩnh Doanh hiện tại cũng đã khôi phục bộ dáng bình thường, đi trước Lôi Kiệt Bân, cúi đầu nhìn cầu thang đá, tinh thần phấn chấn bồng bột, một bậc lại một bậc tiến lên phía trước.
Lôi Kiệt Bân sờ cổ bị cắn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật tình không rõ Trình Dĩnh Doanh đang nghĩ gì.
Ước chừng một giờ sau, Trình Dĩnh Doanh thở hồng hộc, trạch nữ hàng năm không vận động mệt muốn chết, cuối cùng là hai tay choàng vai Lôi Kiệt Bân, đi lên đỉnh núi.
Nơi này là miếu Nguyệt Lão tương đối nổi danh, miếu Nguyệt Lão nho nhỏ trên đỉnh núi chen chúc rất nhiều người trẻ tuổi, đến đây cầu nhân duyên hoặc là cầu nguyện.
Hai người bọn họ cũng không hiểu lắm, đi theo người khác cúi chào Nguyệt Lão, thêm tiền lễ, rút thăm.
Lôi Kiệt Bân mở quẻ, là quẻ tốt nhất: An hoa, mãn nguyệt, trường thọ*.
*An hoa (安华): hoa đẹp, chỉ cái đẹp bình yên.
Mãn nguyệt (滿月): trăng tròn, tức viên mãn
Trường thọ (長壽): sống lâu
Trình Dĩnh Doanh nhìn qua: "Oa, may mắn thế!"
Lôi Kiệt Bân khá vừa lòng với quẻ, cười thúc giục cô mở ra: "Mở ra xem đi."
Trình Dĩnh Doanh mở ra: Lại thì có thể thành.
"Có ý gì?"
Lôi Kiệt Bân nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết.
"Còn là nhà văn, xem này cũng không hiểu!" Trình Dĩnh Doanh trong miệng lẩm bẩm.
Lôi Kiệt Bân cũng thật sự bất đắc dĩ, với cái này thì mấy ngôn từ viết văn bình thường đều không áp dụng được.
Lôi Kiệt Bân đem lá quẻ giao cho nhân viên công tác ở chùa miếu giải thích, đối phương trả lời: Nếu như lúc này không thành công, lại thử một lần nữa. Nhất định có cơ hội thành công. Nếu như nhụt chí, buông bỏ làm tạm.
Lôi Kiệt Bân hỏi: "Em hiểu sao?"
Trình Dĩnh Doanh gật đầu: "Hình như hơi hiểu rồi."
Còn không phải nói với cô là, không được dễ dàng buông bỏ sao? Giống như cô cùng Lôi Kiệt Bân, càng phải chủ động, không thể từ bỏ.
Đúng không?
Chùa miếu có bán mảnh vải đỏ, cung cấp cho du khách dùng để viết ước nguyện treo lên cây. Trình Dĩnh Doanh chỉ vào sạp hàng bán vải đỏ nói: "Anh Kiệt Bân, mua cái kia."
"Ừ." Lôi Kiệt Bân lên tiếng, đi qua trả tiền mua vải đỏ.
Nhân viên công tác cung cấp một bút lông dầu màu đen để cho bọn họ viết ước nguyện.
Hai người dời bước đến bàn trống bên cạnh viết, Lôi Kiệt Bân hỏi: "Muốn viết gì?"
Trình Dĩnh Doanh cầm bút, tự hỏi trong lòng, viết lên:
Kiệt Bân Dĩnh Doanh.
Vẽ một hình trái tim vòng qua hai cái tên, tiếp theo viết "Cả đời tương thân tương ái".
"Cả đời tương thân tương ái?" Lôi Kiệt Bân có chút không thể tin được.
Trĩnh Dĩnh Doanh cũng không nghĩ nhiều như vậy, không phải ước nguyện đều là như này sao? Nhìn thấy bộ dáng Lôi Kiệt Bân giống như nghi ngờ, có hơi tức giận: "Không phải đều là cầu nguyện cả đời à? Chẳng lẽ anh chỉ muốn chơi với em?"
"Không không không..." Lôi Kiệt Bân giơ hai tay lên xua xua, vội vàng phủ định, giải thích: "Anh không nghĩ là em nghiêm túc..."
"Em không nghiêm túc như nào? Lẽ nào anh nghĩ em là loại con gái tùy tiện đùa nghịch tình cảm?" Trình Dĩnh Doanh nghe càng tức.
"Anh...Anh cho là... Em không thích anh, sớm muộn cũng chia tay anh..." Lôi Kiệt Bân nói ra suy nghĩ mấy ngày nay.
Trình Dĩnh Doanh đóng nắp bút, đưa bút trả lại cho nhân viên công tác, cuộn mảnh vải đỏ lại, đặt vào trong ví mình. Cô liếc mắt nhìn Lôi Kiệt Bân, nhàn nhạt nói: "Em mệt, về đi."
"Dĩnh Doanh, ý anh không phải thế." Lôi Kiệt Bân kéo tay Trình Dĩnh Doanh, rốt cuộc cũng ý thức được lời Trình Dĩnh Văn nói lúc sáng.
Có lẽ Trình Dĩnh Doanh là thích anh thật, da mặt mỏng mới không thừa nhận. Nếu cô không thích anh, thì sao lại đồng ý hẹn hò?
Cô gái mình nhìn từ nhỏ tới lớn, tính cô như nào, anh biết.
Cô đơn thuần nội liễm, không dục vọng, thích đọc tiểu thuyết và truyện tranh, một cô gái vô cùng đơn giản.
Làm sao có thể tùy tiện đùa nghịch tình cảm?
"Em cũng không có ý khác, chỉ viết theo người khác, nếu anh không muốn cả đời, em cũng không ép buộc anh." Trình Dĩnh Doanh làm bộ tiêu sái.
"Không, chính là muốn cả đời!" Lôi Kiệt Bân lấy mảnh vải đỏ trong ví cô ra, nắm tay cô, ôn hòa cười: "Chúng ta đi treo ước nguyện đi."
"A..." Trình Dĩnh Doanh thấy anh tươi cười, mềm lòng xuống, nghe lời cùng anh đi.
Cây điều ước rậm rạp vải đỏ, Lôi Kiệt Bân tương đối cao, dễ dàng chạm tới cành cây, lập tức treo ở mặt trên.
"Nói rồi, em muốn cùng anh cả đời!"
"Mới không cần anh cả đời!" Trình Dĩnh Doanh ngạo kiều ôm tay.
"Anh đây cùng em cả đời, được không?" Lôi Kiệt Bân thay đổi trình tự.
"Miệng lưỡi đầy mật!" Trình Dĩnh Doanh nhỏ giọng hờn dỗi, đẩy cánh tay anh ra.
Cái này Lôi Kiệt Bân xác nhận là Trình Dĩnh Doanh thích anh.
Liền muốn xác thực lại: "Dĩnh Doanh, có phải em thích anh?"
"Còn lâu mới thích!" Trình Dĩnh Doanh theo thói quen phủ nhận, đi lên phía trước.
Anh giống như phát hiện tâm tư của cô?
Lôi Kiệt Bân cười cười không vạch trần, tiến lên ôm eo cô nói: "Anh nhớ là ở sườn núi có bán sơn thủy đậu phụ hoa, chúng ta đi ăn đi."
"Được rồi, nhưng mà em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Anh cõng em đi, ăn xong đậu phụ hoa, về Quảng Xuyên sớm chút, bằng không lúc về thì khuya."
*
《 Tiểu thanh mai của anh 》khởi động máy ở Bổn thị, điểm lấy cảnh là ở đại học với office building ở khu Thiên. Nghi thức khởi động máy được bài trí ở phụ cận đại học, ngày đó Trình Dĩnh Doanh với Lôi Kiệt Bân vào đoàn làm phim, nhân viên công tác đã chuẩn bị gần xong, dọn dẹp bàn thờ, cúng hoa quả, điểm tâm, đồ uống linh tinh, còn có một con heo quay lớn.
Giờ lành tới, Lôi Kiệt Bân cùng mấy cao tầng trong công ty với đạo diễn, các diễn viên thay phiên nhau thắp hương cúng thiên địa, Trình Dĩnh Doanh đứng bên nhìn mọi người dâng hương. Nghi thức khởi động máy trôi qua, Lôi Kiệt Bân với đạo diễn, nhóm diễn viên chính tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.
Trình Dĩnh Doanh đứng một bên, có hơi nhàm chán. Ngày thường cô chỉ phụ trách đi theo sau Lôi Kiệt Bân, không quá quen thuộc với nhân viên công ty, lúc trước có mấy đồng nghiệp nam độc thân có chút hảo cảm với cô, sau công ty đưa ra chính sách, nhân viên trong công ty không được yêu đương, vì thế mấy đồng nghiệp nam cũng không nói chuyện với cô bồi dưỡng tình cảm.
Sau cũng nghĩ muốn hòa hợp với nhân viên công ty, đến chỗ bọn họ trò chuyện một chút, cũng không nghĩ gì nhiều.
Chân Gia Thao phỏng vấn xong, bởi vì là diễn viên mới, không thu hút chú ý của phóng viên, chạy tới chỗ Trình Dĩnh Doanh nói chuyện: "Em gái!"
Trình Dĩnh Doanh buồn bực, lớn vậy mà lại bị một nam sinh nhỏ hơn 3 tuổi gọi là em gái.
"Chị, cảm ơn!" Trình Dĩnh Doanh không từ bỏ kiên trì sửa lại.
"Ai, đều giống cả, cô là em gái anh họ, cũng chính là em gái tôi!"
Trình Dĩnh Doanh: "..."
Ngụy biện tài thật.
"Doanh muội, gần đây cô với anh họ như thế nào?" Chân Gia Thao theo lệ hỏi thăm một câu.
"Khá tốt."
Chân Gia Thao thấy cô trả lời sương sương, nhớ tới lúc trước ba người ăn cơm, anh họ đối với Trình Dĩnh Doanh tương đối chiếu cố, có lẽ thích cô, chỉ là Trình Dĩnh Doanh giống như thật sự coi Lôi Kiệt Bân là anh trai. Chủ yếu là Lôi Kiệt Bân cao gầy soái khí, năng lực làm việc tốt, nhưng vẫn chưa có bạn gái, trưởng bối trong nhà tương đối nhọc lòng với anh, có chút hoài nghi anh không thích phụ nữ.
Hiện tại là toàn gia tộc đều giới thiệu cho anh ấy mấy cô gái tốt, lần nào cũng lừa anh đi xem mắt, anh đều là tùy tiện cho có.
Bây giờ anh họ như có hứng thú với Trình Dĩnh Doanh, người em họ này, chắc chắn phải làm trợ công.
Chân Gia Thao hỏi: "Doanh muội, cô thấy anh họ tôi thế nào?"
"Khá tốt."
"Để anh ấy làm bạn trai cô thì sao?"
Trình Dĩnh Doanh hẹn hò với Lôi Kiệt Bân đã được một hai tuần, hơn nữa cô ngại ngùng, không nghĩ tới muốn nói với người nhà, cũng không để Lôi Kiệt Bân nói với người nhà, Chân Gia Thao tự nhiên không biết bọn họ đã hẹn hò.
Chân Gia Thao thấy Trình Dĩnh Doanh không phản ứng, dùng ngữ điệu cấp bách nói chuyện: "Tôi nói với cô, nếu cô thấy anh họ tôi không tồi thì thu ngay lập tức, bằng không anh ấy sẽ bị người khác cướp đi."
"Hửm?"
"Bà ngoại tôi nhìn trúng mấy nữ sinh, muốn giới thiệu cho, nếu như anh ấy thích, vậy cô..."
Lôi Kiệt Bân nhận phỏng vấn xong thấy Chân Gia Thao với Trình Dĩnh Doanh đứng một bên nói chuyện, đi qua nghe, nghe được em họ làm đồng đội heo hố mình.
"Nói cái gì đấy?" Lôi Kiệt Bân nhướng mày hỏi.
"Ha ha, anh, không có gì..." Chân Gia Thao không dám nói tiếp, sợ bị anh họ lải nhải, kiếm cớ trốn đi: "Đột nhiên em nhớ có vài chuyện muốn xác nhận với đạo diễn Lý một chút."
"Nghe nói bà ngoại anh muốn sắp xếp cho anh xem mắt?" Trình Dĩnh Doanh không phải là chưa từng thấy anh đi xem mắt, chỉ là không nghĩ rằng bây giờ anh vẫn vậy.
Lôi Kiệt Bân trả lời: "Anh có từ chối, nói với họ anh có bạn gái."
"A? Không phải nói anh là không muốn cho người nhà biết mà?" Lôi gia biết chuyện, Trình gia ở đối diện chắc chắn biết.
Lôi Kiệt Bân giải thích: "Anh không nói đó là em, chỉ nói là chờ tình cảm trọn vẹn mới đưa bạn gái về nhà, anh đang đợi em đồng ý."
"A." Trình Dĩnh Doanh nghe anh không nói tên cô ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Khụ..." Lôi Kiệt Bân ho nhẹ, có chút mất tự nhiên: "Dĩnh Doanh, về sau đừng đứng gần Gia Thao như vậy."
"Vì sao?"
"Không thích em cùng nam sinh khác nói chuyện."
Trình Dĩnh Doanh đột nhiên nhớ tới lúc trước cùng đồng nghiệp nam nhắn tin wechat thì hai ngày sau đã có quy định nhân viên trong công ty được yêu đương, lẽ nào...
"Anh Kiệt Bân, cái nhân viên trong công ty không được yêu đương đó, có phải anh đưa ra không?"
"Khụ khụ..." Lôi Kiệt Bân ho khan hai tiếng, trầm mặc.
Trình Dĩnh Doanh cố ý làm anh khó xử: "Đúng rồi, chúng ta bây giờ là anh từ chức, hay em từ chức?"
"...Ừm, chúng ta đi lãnh chứng, không phải yêu đương, làm hai vợ chồng."