Cho dù Ngôn Lăng Nhi khóc rất thương tâm, ở trong mắt Ngôn Thiếu Khanh lại không hề có mềm lòng, càng chưa từng hỏi nàng cái gì, chỉ xoa giữa hai chân nàng ướt át, suýt chút nữa làm nàng ngạt thở ở dưới người hắn rồi hắn mới buông tha cho môi nàng.
Môi lưỡi vừa được tự do Ngôn Lăng Nhi há miệng thở dốc, trên gương mặt thanh tú của nàng có vẻ sợ hãi, lắc đầu, hai tay chống lên người nam nhân vừa đẩy vừa nhỏ giọng cầu hắn: "Đừng, đừng..."
Nhưng bất luận nàng đáng thương thế nào, quần lót ở dưới thân vẫn bị đại ca kéo xuống, ngón tay của hắn trượt xuống theo phần bụng phẳng của nàng, sờ đến bụi cỏ đen mềm mại quen thuộc.
Động tác này, Lăng Ngôn Nhi cả kinh hít vào một hơi, nàng khóc lớn hơn, ở trong ánh sáng ngày một ít ỏi, cầu xin nam nhân trên người, nói: "Buông thiếp ra, đừng, đừng, van xin chàng, đừng mà..."
Ngón tay của hắn đã đẩy bụi cỏ thưa thớt ra, lòng ngón tay giữa vuốt ve hạt châu bên trong múi thịt.
"Á~~đừng mà, buông ra~~"
Ngôn Lăng Nhi khóc, hét lên một tiếng, thanh âm như đang gào khóc lại như vô cùng vui sướng, cơ thể của nàng đang run rẩy, lửa dục thiêu cháy cơ thể nàng, lòng bàn tay đại ca sau khi đùa giỡn âm vật của nàng thì trực tiếp theo khe hở kia đưa đầu ngón tay thon dài vào trong âm h/uyệt nàng.
Ngôn Lăng Nhi run rẩy mạnh hơn, nàng càng cầu xin nam nhân, nam nhân càng đưa đẩy ngón tay như cố ý dạy dỗ nàng ngoan ngoãn hơn, lại mang theo chút
thăm dò và giận hờn, nàng càng che giấu, hắn càng muốn xé rách lớp ngụy trang của nàng.
Dưới bóng đêm, ban đêm ở Bắc Cương vốn đến sớm, bọn nha hoàn ở bên ngoài châm đèn, chùm ánh sáng màu quýt xuyên qua vách ngăn bị ngăn lại ở bên ngoài, chỉ để lại trong phòng một chùm tăm tối.
Ngôn Lăng Nhi không dám gọi xưng hô đại ca ra, lại không chịu gọi hắn là phu quân hay là gia, phải biết bên ngoài phòng có rất nhiều nha hoàn bà tử, nàng không thể để những người kia biết nàng gọi hắn là đại ca, một chút tin tức cũng không dám lộ ra.
Cũng chỉ có thể không ngừng cầu xin, khóc lóc, run rẩy, bị ngón tay thô dài của đại ca chui vào hạ thể.
Ngón tay của hắn trước giờ thon dài, bất luận cầm bút hay cầm kiếm đều đẹp mắt, sờ lên người cũng vô cùng gợi tình, lúc hắn dạy nàng viết chữ, chỉ nàng cách cầm bút, một bàn tay có thể bao lại toàn bộ tay nàng trong lòng bàn tay, sau đó nâng bút viết xuống tên nàng và hắn ở trên giấy Tuyên Thành.
Hồi nhỏ Ngôn Lăng Nhi biết đầu tiên là ba chữ Ngôn Thiếu Khanh.
Hồi ức nổ tung trong óc của nàng, hạ thể bị đại ca luồn vào thêm một ngón tay, hai ngón tay của hắn đưa đẩy trong cơ thể nàng, chậm rãi, đưa nàng lên đỉnh tình dục.
"Không..."
Tiếng kêu của Ngôn Lăng Nhi thảm thiết, kèm theo toàn thân run rẩy, thân trên nàng nâng lên, nước mắt như vòng ngọc đứt dây, lưng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Chờ nàng qua cơn cao triều, cơ thể co rút dần dần thả lỏng ra, còn không chờ nàng nghĩ tiếp, quần lót đã sớm bị đại ca cởi ra.
Hắn rút ngón tay thô dài của mình từ trong tiểu h/uyệt nàng ra, tách bắp đùi trắng như tuyết, nhờ vào nàng vừa tiết ra nước, đỡ lửa dục thô to của hắn đẩy vào cơ thể nàng.
Lúc bình thường, Ngôn Thiếu Khanh và Ngôn Lăng Nhi hoan á.i sẽ không chỉ có khúc dạo đầu ngắn ngủi này, tất yếu phải làm cho nàng liên tục chảy xuân th.ủy xuống khe mông, ở dưới mông biến thành vũng lầy mới có thể.
Nhưng hôm nay, cũng không biết vì sao mà đại tướng quân chỉ tấn công nàng một lần rồi đỡ côn th/ịt trào dâng của mình tiến vào.