Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính

Chương 18: Thầy Cố


Chương trước Chương tiếp

Edit: Phong Nguyệt
158
Thật không dám giấu, tôi chỉ muốn bắt chuyện và ngẫu nhiên bị bầu không khí ảnh hưởng nên mới bật thốt lời như vậy mà thôi.
Tôi thề lúc đó tôi không nghĩ gì khác.
Nhưng sau khi tôi và Cố Văn Tranh thoáng nhìn nhau, tình huống dần trở nên tế nhị.
Anh rũ mắt, hai má ngọc ngà như thoa thêm một lớp phấn hồng.
Ỏ, sao Cố Văn Tranh lại đỏ mặt?
Đệt, anh như vậy rất dễ khiến tôi nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.
Vả lại đây chính là chợ hoa, nơi chứa rất nhiều nội dung đặc sắc.*
*Nhắc mọi người nhớ chợ hoa là chỉ Hải Đường chuyên đăng H văn..
Sau một hồi miên man suy nghĩ, tôi thử gọi: "Thầy Cố?"
Thoáng thấy hàng mi anh run run, mặt tôi vô cớ nóng theo.
Tôi nghĩ mình đã tìm ra chân tướng rồi.
159
Tôi không định chơi trò này, nhưng phản ứng Cố Văn Tranh thành công gợi lên ham muốn xấu xa trong tôi.
160
Nửa người trên Cố Văn Tranh mặc tây trang chỉnh tề, ngồi thẳng lưng, ngoại trừ nét chữ hơi xiêu vẹo thì không thể nhìn ra chút bối rối nào hết.
Hệt như thầy dạy toán cao cấp đang nghiêm túc giảng bài vậy.
Nhưng không ai tưởng tưởng nổi tình huống dưới bàn của thầy ấy.
161
Nếu không phải thân thể bị tôi ôm vào lòng khẽ run, tôi sẽ tưởng mình đang học kèm toán cao cấp thật đấy.
Hô hấp Cố Văn Tranh ngưng trệ, âm thanh giảng chợt im bặt.
Tôi nở nụ cười giảo hoạt, ghé bên tai anh nói: "Thầy Cố đừng dừng giảng ạ, em chưa hiểu đâu."
Ban đầu thân thể Cố Văn Tranh cứng ngắc, một lúc lâu sau mới thả lỏng.
Nhưng âm thanh giảng bài của anh lại nhanh chóng bị ngắt quãng.
162
Giống với những thiếu gia nhà giàu khác, tôi cũng từng học một vài loại nhạc cụ, trong đó giỏi nhất là đàn piani.
Song đêm nay lại là buổi biểu diễn phi vật thể.
Dùng ngón tay thay cho gậy chỉ huy, tôi mời Cố Văn Tranh cùng tôi hợp tấu một khúc.
Mỗi lần tấu đến đoạn cao trào, anh luôn quên mất phải giảng bài.
Thiếu đi âm thanh thì hợp tấu không thể hoàn chỉnh, tôi không cho phép buổi diễn xuất hiện loại sai lầm này.
Thế nên ngón tay tôi cũng dừng theo, chờ anh tiếp tục giảng bài tôi mới tiếp tục đàn khúc piano.
163
Bài giảng của Cố rất tuyệt, dù bị tôi ngắt nhiều lần, khoé mắt đỏ hoe vì tức giận nhưng vẫn kiên trì giảng cho tôi nghe.
Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là thầy Cố dạy rất tốt nhưng lại là học sinh dở trong tiết thanh nhạc.
Rất nhiều lúc tôi chỉ nghe thấy tiếng rên nhè nhẹ của thầy.
Thật là, làm khán giả không nghe rõ ca từ, nếu là học sinh khác thì đã đánh giá kém từ lâu rồi.
Cũng may tôi chăm học hỏi.
Dưới sự truy hỏi không ngừng của tôi, rốt cuộc cũng nhận được câu trả lời vừa ý từ thầy Cố. KHÔNG‎ Q𝗨ẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝙩r𝒖yệ𝔫‎ 𝙩ại‎ ﹙‎ 𝘛R𝗨‎ M𝘛R𝗨YỆN﹒𝚅N‎ ﹚
164
Có điều chắc thầy Cố không biết, thầy càng như vậy càng khiến người ta muốn xấu xa hơn.
Ví như tôi không nhịn được mà thăm dò điểm giới hạn của thầy.
165
Nhờ Cố Văn Tranh mà tôi hơi hơi thích toán cao cấp.
Nhưng tôi cảm thấy sau hôm nay anh càng không thích nhìn thấy đề toán cao cấp hơn tôi nữa.
*
【Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 12】
Phương Nghi An kêu một tiếng thầy Cố làm mình nhớ đến lần đầu tiên, thật xấu hổ.
Mình có dự cảm nếu không nói gì đó đêm nay mình sẽ rất chật vật.
Rất khó từ chối ánh mắt chờ mong Phương Nghi An, cuối cùng mình vẫn đồng ý cos thầy trò.
...
Quả nhiên dự cảm của mình chính xác, mình không nên dung túng Phương Nghi An.
Thật không chịu nổi mà.
Hết chương 18



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...