Tô Cẩm Niên cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô. Từng mảng lớn đau thương và dịu dàng cùng tồn tại trong lòng, loại mâu thuẫn đến mức tận cùng tình cảm cùng đan vào nhau, nồng đậm làm anh run sợ.
Đột nhiên trong đầu của anh xuất hiện một quầng sáng trắng và đen, tất cả ký ức ngày trước giống như là đoạn phim, hiện lên trên đó vô cùng rõ ràng.
Là cô đuổi theo anh, quấn chặt lấy, ba mươi sáu kế, dùng bất cứ cách nào.
Là cô đuổi theo anh, mặt dày mày dạn, theo đuổi không buông, biến thành kẹo mè xửng cũng không tiếc.
Nhưng tại sao cô muốn vứt bỏ anh, thậm chí có thể đưa giấy thỏa thuận li hôn, có thể treo hai chữ "ly hôn" trên bờ môi như vậy?
Trái tim của anh đau, sức lực hôn cô lại tăng thêm một phần, răng anh gặm cắn môi của cô, tiết ra một chút oán hận rồi lại lại nhẹ nhàng liếm láp, mang theo vô số tình cảm nhẹ nhàng. Giữa răng và môi, hết sức triền miên.
Năm năm rồi, ròng rã năm năm rồi.
Anh căm ghét anh yếu kém vượt qua mỗi ngày trong nỗi nhớ nhung cô.
Tạm thời tê dại vì nỗi đau mất đi cô, anh gửi gắm tình cảm trong công việc, nhiệm vụ đe dọa, một cái lại một cái đều chín phần sống một phần chết. Cuối cùng thì bây giờ tìm được cô, anh cũng đã không thể buông tay.
Nội tâm rối rắm của anh theo nụ hôn sâu mà dần dần tiêu tán.
Anh thở ra hơi thở nóng rực, cô thở ra hơi thở ngứa ngáy trong lòng, phải nói là trong lúc đó hơi thở là chất xúc tác dịu dàng. Cô thuận theo anh, từ từ buông lỏng mình, chờ đợi anh mang sự nhịp nhàng đến cho cô, cùng hợp lại.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nỉ non nhàn nhạt và mập mờ.
Khi gió lạnh thổi vào ngực của cô, cô khẽ hồi hồn, nghĩ tới người đàn ông mà cô yêu nhất trên đời phủ trên người cô nhưng cũng là người đàn ông không có cách nào gần được.
Tim của cô giống như là bị một cây kim châm chích từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, đã trăm ngàn vết thương, chảy máu sinh mủ, nhưng vẫn không có lúc nào dừng lại.
Hàng lông mi thật dài của cô không ngừng rung động, một giọt hai giọt nước mắt trong suốt mắc trên mi của cô.
Anh nhìn cô từ trên xuống, tất nhiên mắt cũng nhìn thấy vài giọt trong suốt này.
Cô đang khổ sở sao?
Anh nhìn như vậy cô, từng mảng đau đớn trong lòng bao phủ lên, giống như là có một hang động tối đen muốn cắn nuốt anh vậy.
Anh đang mò mẫm giữa giành lấy và thả ra; cô đang chần chừ bên ranh giới yêu và đau, rồi cuối cùng anh và cô đi con đường nào đây?
Đột nhiên, cô mở mắt ra, đôi mắt không kịp cất giấu tình yêu.
Anh và cô bốn mắt nhìn nhau, tim của anh không nhịn được run lên.
Anh nói, "Khả Khả, anh muốn em."
Cô không trả lời, dường như im lặng đồng ý, lại dường như cam chịu số phận?
Anh càng thêm dịu dàng tinh tế hôn mổ khuôn mặt của cô, tóc đen, trán, đôi mắt, chóp mũi, bờ môi, cằm, vành tai. . . . . . Vừa hôn vừa mổ vô cùng chân thành.
Chẳng biết từ lúc nào thì dưới thân thể của cô đã biến thành cảnh xuân rồi.
Anh cúi đầu, đập vào mắt chính là thân thể mềm mại tỏa ra ánh sáng trắng trong như ngọc, ngay lập tức, con ngươi anh đen như mực không nhịn được càng trở nên sâu tối hơn, đáy mắt di chuyển hết sức căng thẳng.
Vô số luồng nhiệt như sóng trào, bắt đầu khởi động xuống phía dưới , tập hợp tại một điểm, đôi mắt anh đã nổi lên màu đỏ. Anh đã vận sức chờ phát động, lúc gần sát cô thì tất nhiên cảm nhận được mềm mại của cô.
Mùi thơm nhẹ nhàng tràn đầy không khí trong phòng, lưu động, đó là một tình yêu mỹ lệ.
Rõ ràng là cô cũng biết, thân thể không nhịn được khẽ run lên, khe khẽ phát ra một tiếng than nhẹ, giống như chim hoàng oanh trong ngày xuân, êm tai dễ nghe, lại càng làm cho mạch máu của anh căng lên, khó nhịn được kích động, không thể tự kiềm chế.
Tay của anh vuốt ve thân thể mềm mại của cô, cảm giác tiếp xúc ấm áp, thân thể trắng nõn mềm mại toát lên hơi thở của thanh xuân làm cho hơi thở của anh bất ổn.
Cắn chặt hàm răng để giữ lại một chút tỉnh táo, lại nói với cô, "Khả Khả, anh muốn em."
Cuối cùng cô mở mắt ra, dùng mắt to long lanh nhìn anh, say đắm và mang theo vô số thâm tình.
Lòng anh xúc động không thôi, ngay lập tức, anh và cô hợp thành một thể. Trải qua nhiều năm xa cách, anh và cô, cuối cùng cũng lại hợp thành một thể.
Lại nói, giữa anh và cô, tình hình là tổng cộng cũng chỉ có một lần, cho nên anh là người mới vào nghề, cô càng là người mới vào nghề, mặc dù sớm đã trưởng thành. Mà sau đủ mọi chuyện thì càng khiến hai người không có cơ hội thân thiết.
Tình hình chuyện này vốn là “thực tủy tri vị”, nhớ ngày đó sau một đêm cùng cô thì tất nhiên trong lòng anh vô cùng thú vị, nhớ thêm vài bộ sách, cho rằng học thuần thục cá loại kỹ thuật riêng tư như lửa, nhưng mà dùng trong hiện thực thì anh vẫn trúc trắc không thôi, nếu nói ra thì nhất định là làm cho người ta cười rớt hàm răng.(thực tủy tri vị: một lần là thành quen, thành nghiện)
Dù là như thế thì anh cũng rong ruổi trên cơ thể của cô một lần lại một lần, liều mình triền miên, hơn nữa anh không mang mũ, một lần lại một lần đều muốn rót hạt giống tràn đầy sức sống vào ruộng tốt.
Thứ nhất, anh muốn tạo ra bảo bảo với cô, dù sao đứa con lần trước cứ đi như vậy nên nhất định trong lòng anh có tiếc nuối. Thứ hai, anh có tư tâm muốn dùng cái này trói chặt cô đang muốn rời khỏi bước chân của anh.
Cho đến khi cô thét chói tai rồi hôn mê bất tỉnh thì anh mới biết được là tại sao nhiều người vui cẻ không phân biệt mà “điên loan đảo phượng”, hàng đêm sanh tiêu.(điên loan đảo phượng: thay đổi đủ kiểu đủ chuyện)
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô đã ngủ say, gương mặt có dấu vết của nước mắt, hai đường cong màu trắng nhàn nhạt từ khóe mắt đến cổ. Anh vươn tay ra, đầu ngón tay vuốt lên đường cong, mặt trên còn dính cảm giác chán ghét. Anh liếm xuống, một mảnh khổ sở.
Trong lòng anh nói với cô: Khả Khả, anh yêu em, cho nên anh không hối hận.
Đến lúc này, anh mới ngủ mê man. Trong lúc ngủ, một tayanh môm lấy eo của cô, một tay ôm ngực cô, để cho côdính thật chặt vào trong ngực anh, đề phòng sau khi cô tỉnh lại thì chạy trốn.
Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra ở chóp mũi anh, cuối cùng trên mặt của anh treo lên một nụ cười thỏa mãn nhàn nhạt.
*
Ngoài dự đoán của Tô Cẩm Niên, khi Tô Khả tỉnh lại thì cũng không vừa đánh vừa mắng anh, chỉ yên lặng đứng dậy mặc vào những quần áo hoặc nếp uốn hoặc bị xé rách.
Khi đó, Tô Cẩm Niên cũng tỉnh, anh nhìn vẻ mặt Tô Khả không chút thay đổi thì khó nhịn được mà đau lòng, “Khả Khả”. Anh vừa dứt lời thì một tay kéo Tô Khả, không để cho cô rời đi.
Tô Khả quay đầu nhìn Tô Cẩm Niên, “Thế nào? Hôn cũng hôn, làm cũng làm, còn không thả em đi sao?”
Tô Cẩm Niên mím môi, nhìn Tô Khả, “Nhất định phải làm cho anh khó chịu, làm cho bản thân mình khó chịu thì em mới có thể an lòng, phải hay không?”
Tô Khả buông tay xuống, không như vậy thì cô và anh có thể đi con đường nào? Chẳng lẽ bởi vì một lần thế này thì cô và anh lại vui vẻ với nhau sao, từ đây về sau ân ân ái ái, hòa thuận mỹ mãn trải qua cuộc sống hạnh phúc? Như vậy thì kiên trì 5 năm qua của cô để chỗ nào?
Tô Cẩm Niên tiến lên, ôm lấy Tô Khả từ sau lưng, vùi cả người trên lưng của cô, “Khả Khả, em không cần trừng phạt mình cũng không cần trừng phạt anh nữa, có được không?”
Lòng Tô Khả đau xót, cũng bởi vì giọng nói cầu khẩn của Tô Cẩm Niên cùng vẻ mặt cô đơn này mới làm khiến trước đây cô có một sai lầm để hận mãi mãi.
Tô Khả tách hai tay anh ra, xoay người lại, mắt nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên.
“Cẩm Niên, xin đấy, để cho lòng em yên ổn có được hay không.”
Hai tay Tô Cẩm Niên nâng mặt Tô Khả lên, nhìn cô, “Khả Khả, đừng trừng phạt mình nữa, bởi vì em trừn phạt mình thì chính là trừng phạt anh và bố. Nếu em không thèm để ý anh acu4ng không có vấn đề gì, nhưng mà em không thể không để ý đến bố. Em có biết bố nhớ em bao nhiêu không, Khả Khả, sao em có thể nhẫn tâm…..”
Cuối cùng Tô Khả bật lên: “Đủ rồi! Tô Cẩm Niên! Đừng ép em nữa. Một cuộc sung sướng đem qua, anh coi như là lần cuối cùng vợ chồng chúng ta dây dưa, những thứ khác thì như gió thoảng mây bay đi.”
Tô Cẩm Niên bị Tô Khả ép đến nóng nảy, sắc mặt vô cùng khó coi, “Cái gì là lần cuối cùng vợ chồng chúng ta dây dưa?”
“Chữ sao ý vậy.”
Tô Cẩm Niên nắm chặt quyền, trực tiếp ném Tô Khả lên giường lần nữa, “Khả Khả, em thật là ngày càng không ngoan!”
Anh lấn người tiến lên, giống như ngày hôm qua, cường thế khiến Tô Khả cảm thấy anh có chút xa lạ.
Tô Cẩm Niên nói: “Em không đồng ý thì anh làm em đồng ý! Không sao cả, thời gian của anh rất nhiều, cùng em làm 10 ngày nửa tháng thì cũng không sao!”
Tô Khả sợ đến mặt cũng trắng bạch, trong giây lát hiện lên bảo bảo của cô đang ở nhà, Tô Khả vừa hối hận vừa đẩy Tô Cẩm Niên, chạy tới cửa ra vào.
Dĩ nhiên Tô Cẩm Niên là sẽ không thuận theo ý của Tô Khả, ôm chặt cô từ phía sau, không để cho cô nhúc nhích chút nào.
Tô Khả đạp ra sau cô, tóc cũng loạn, quần áo cũng loạn, có thể nói là không hình tượng.
“Buông em ra! Tô Cẩm Niên! Cút! Em sẽ hận anh đấy!” Tiểu Bao Tử mới 5 tuổi, cô cứ lại cả ngày không trở về. Tô Khả nhịn không được rơi đầy nước mắt, hơn nữa trong lòng nghĩ là có phải Tiểu Bao Tử đói bụng rồi hay không. Nghĩ như vậy, cô giãy dụa dữ hơn, tay đấm chân đạp Tô Cẩm Niên, “Buông em ra, cái người khốn kiếp này! Tô Cẩm Niên, đừng ép em hận anh!”
Tô Cẩm Niên ôm chặt Tô Khả, “Không buông, không buông! Buông thì em lại chạy trốn! Tô Khả, anh không muốn lại chịu đựng khổ sở như 5 năm vừa rồi nữa. Tô Khả, em đừng trừng phạt mình nữa, em ngoan một chút, trở lại bên cạnh anh có được hay không!”
“Cút!”
“Tại sao người khác sai lầm thì phải trừng phạt trên đầu của chúng ta! Coi như trừng phạt đi, thời gian 5 năm cũng đủ rồi, tại sao em vẫn không hiểu đạo lý này!”
Rõ ràng là cô theo đuổi anh, tại sao có thể noi vứt bỏ là vứt bỏ? Rõ ràng là bọn họ yêu nhau, nhưng tại sao bây giờ lại đi đến tình trạng này. Anh không hiểu một chút nào, thật không hiểu…..
Anh thật không hiểu tại sao tâm tư của phụ nữ luôn thay đổ không ngừng, khó đoán như thế.
Tô Khả lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Niên, gào lên với Tô Cẩm Niên: “Người sai là mẹ anh, đương nhiên anh không hiểu!”
Đột nhiên hai tay Tô Cẩm Niên thả Tô Khả ra, bởi vì bỗng hiên Tô Khả không có lực ràng buộc nên bất thình lình ngã xuống đất.
Sắc mặt của anh đen kịt, giọng nói lạnh lẽo, “Em vẫn nhìn anh như vậy sao?”
Rét lạnh từ trong lòng tản ra, thất vọng, đau khổ….làm cho cô khó chịu không thôi, nhưng cô không thể dây dưa cùng anh, chỉ bò dậy đi ra cửa. Lảo đảo, bước đi loạng choạng.
Anh không có ngăn cản, chỉ nhìn bóng lưng Tô Khả rồi từ từ ngã ngồi trên ghế bên cạnh, thật lâu không nói gì.
Ra cửa, cô khóc lớn, rất nhanh, hai tay cô che miệng để âm thanh không phát ra lần nữa, chỉ một mình khóc ròng.
Thật ra thì cô rất muốn nói, Cẩm Niên, thật xin lỗi, thật ra thì lời kia không phải ý của em.
Bây giờ Tô Khả hận thấu bản thân cô, hại chết mẹ của cô, làm tổ thương bố của cô, làm Cẩm Niên của cô đau khổ, khiến Nhị Tô của cô bị bệnh……
Người như cô thì có tư cách gì được hạnh phúc.