Âm thanh xung quanh mình bị cưỡng chế im lặng, mọi người cùng vạn vật đều đã rất xa, đi đến một nơi rất xa xôi.
Trên đời chỉ còn lại hai người hai bên đầu điện thoại, anh và cô. Hơi thở nghiền ngẫm, kiểm soát nhịp tim, nhấm nuốt lời nói.
Cô say sao?
Cô cũng muốn hỏi vấn đề này.
Anh không nghĩ mình ngủ quên nên không bật đèn sao? Vậy tại sao còn phải thực hiện cuộc gọi này.
Vì sao anh biết cô ở phòng nào?
Trên thực tế, trong lòng bọn họ đều rõ ràng.
Vì sao cô lại một lần nữa nói ra "Tôi đang tự sướng." Là ý mà anh đang nghĩ đến sao?
Hơi thở trở nên nặng nề, nhất là sau khi họ vừa mới hôn nhau hỗn loạn trên bờ biển.
Trần Tư Nhung không cúp điện thoại, cô cẩn thận lắng nghe hơi thở của mình và anh.
Cô biết, anh nhất định sẽ nói nữa.
"Grace, em có biết mình vừa nói gì không?"
Trần Tư Nhung cầm lấy điện thoại, nằm nghiêng trên giường, bởi vậy, dường như giọng nói của anh phát ra từ đầu giường.
Ngón tay Trần Tư Nhung vô thức kéo lại quần lót của mình. Đường may lớp vải dệt ở giữa, cọ xát chậm chạp vào â.m đ.ế của cô. "Tôi biết mình đang nói gì." Cô nói.
Giọng cô trở nên phù phiếm, âm điệu chậm rãi, giống như động tác ngón tay của cô.
Cảm giác nóng bừng lại lần nữa đánh úp, giữa hai chân đang siết chặt của cô nhanh chóng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, trộn lẫn với sự ướt át giữa môi â.m h.ộ.
"Grace, em không say, phải không?"
Trần Tư Nhung không lên tiếng, nhưng lúc nói chuyện, cô cũng phát ra một tiếng thở dốc không thể bỏ qua.
"Tôi nói mình không say, tôi nhận ra anh, tôi nhớ hết mọi chuyện, anh có vui không? vì chính tôi là người đưa tay ra ôm lấy anh trước."
Trên má cô có giọt mồ hôi trượt xuống, ngón tay cô nhẹ nhàng đè lên â.m v.ật, gia tăng khoái cảm.
Trong điện thoại, hơi thở của cô dần trở nên rõ ràng.
Caesar chậm rãi nói: "Grace, em đang tự sướng đúng không?"
Trần Tư Nhung nở nụ cười đứt quãng: "Anh là người quen nhất với âm thanh này của tôi, nếu cảm thấy khó chịu xin hãy cúp máy."
Trần Tư Nhung nói xong liền bật loa ngoài trên di động, ném sang một bên.
Hai chân cô kẹp lại với nhau,những ngón tay ấn mạnh vào â.m v.ật. Chiếc váy được kéo xuống đến eo, đôi v/ú mềm mại được cánh tay đè ép lên, dáng vẻ cao ngất.
Trên đỉnh cũng thấm ra mồ hôi.
Giờ phút này, ánh trăng từ bên ngoài tràn vào phòng ngủ, trên làn da tr.ần tr/ụi của cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh trăng, cơ thể như phát sáng.
Âm thanh không còn kiềm chế nữa.
Thay vào đó, tiếng cô rên rỉ khe khẽ với khoái cảm nhẹ nhàng. Nếu không có sự hỗ trợ của món đồ chơi, sự vui sướng mà chính ngón tay của mình mang lại thật sự rất chậm chạp cùng hạn chế.
Đây trở thành một loại tra tấn đối với Trần Tư Nhung. Đương nhiên, cũng là một loại tra tấn đối với Caesar.
Anh đứng ở góc đường đối diện khách sạn, đèn đường cách xa nên khung cảnh xung quanh có vẻ rất tối tăm, áp lực. Âm thanh Trần Tư Nhung cũng không lớn, rất nhiều thời điểm, chỉ là hơi thở dồn dập cùng tiếng rên rỉ nho nhỏ, nhưng cũng đã đủ làm cho cả người anh căng cứng.
Chiếc quần tây bị căng phồng, nhưng anh không hoạt động một chút, dường như anh đang cố tình làm cho cảm giác khó chịu trở nên rõ ràng hơn.
Phía sau thấm ra lớp mồ hôi mỏng, vải áo sơ mi trắng khó nhịn dán chặt vào lưng anh.
Anh không nhìn thấy gì, nhưng anh có thể tưởng tượng được mỗi một tấc da thịt trên người cô.
Vì cô đã từng tr.ần tr/ụi như vậy, thẳng thắn nằm trên người anh, anh cảm nhận được rõ ràng mỗi một nơi run rẩy trên cơ thể cô.
Núm v/ú đỏ tươi, làn da trắng như tuyết, những mạch máu xanh lờ mờ nối liền từng dòng máu chảy xuôi trong cơ thể. Bên dưới cặp mông tròn trịa là đôi chân
thon dài cân đối, những ngón chân thường vô thức siết chặt, đó là biểu hiện khó nhịn của cô.
Mà tay anh chỉ cần đi vào giữa hai chân cô, anh chắc chắn sẽ cảm nhận được sự chào đón ngập tràn.
Anh đã đánh vào nơi đó, ngón tay cũng đã cắm vào nơi đó, anh đã từng mút qua nơi đó.
Đây có thể là một kiểu "trả thù" khác của Trần Tư Nhung dành cho anh.
Nghe cô tự sướng ở đầu bên kia điện thoại đối với Caesar cũng là một hình thức tra tấn.
Sau khi mất đi Grace, tự sướng trở thành một hình thức khinh thường của cô.
Họ bắt đầu bằng tình dục, nhưng Caesar không hi vọng họ kết thúc bằng tình dục.
Vì vậy, trước khi cảm xúc lắng xuống, những ảo tưởng tình dục cùng hình ảnh Grace tự sướng hiện ra trong đầu anh, trở thành không thể tha thứ.
Nhưng mà, giờ phút này, cô đang tự an ủi trong điện thoại. Quần tây đã căng chặt đến quá mức, cũng quá mức khó chịu.
Bên kia cuộc gọi, tiếng hét thất thanh của Trần Tư Nhung, sau đó là hơi thở gấp gáp.
Trong bóng đêm, đôi môi Caesar mím chặt.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại như đã bị đánh bại. Im lặng hồi lâu nhưng ai cũng không cúp máy.
Thật lâu sau, thật lâu sau, âm thanh Trần Tư Nhung lại lần nữa vang lên:
"Tôi là một người tồi tệ có phải không?" Giọng cô rất nhẹ nhàng, nhưng có thể cảm nhận được suy nghĩ rất rõ ràng của cô.
"Vì sao nói như vậy?"
"Chúng ta... không còn liên quan gì đến nhau nữa, nhưng tôi vẫn như vậy đối với anh."
Cô nói tiếp sau một lát im lặng: "Đồng ý cùng anh đi dạo, cùng trò chuyện với anh, uống hết ly rượu một lần, hôn anh, và nói với anh rằng tôi đang tự sướng. Tôi không say, Caesar, tôi chỉ đang kiếm một cái cớ cho mình, đó là điều tôi muốn làm."
Âm điệu Trần Tư Nhung nói rất chậm rãi, lại tựa như cân nhắc từng chữ:
"Là tôi đã đẩy anh ra, hôm nay lại tiếp cận anh dưới tình huống không rõ ràng như vậy. Một người tốt, trước tiên nên xác định quan hệ, sau đó mới làm như vậy với đối phương."
"Thật xin lỗi." Cô nói: "Là tôi đã vượt rào. Là do đêm nay tâm huyết dâng trào, đã làm ra việc hồ đồ như vậy."
Lý trí hẳn là nên thống trị thế giới, như vậy con người sẽ không làm ra những chuyện hoang đường. Sẽ không ở tình huống chưa làm lành với nhau, lại do dục vọng dâng lên, hôn môi một cách vô trách nhiệm.
Cô không nhìn thấy tương lai giữa mình và anh, cũng không có ý định tiến thêm một bước.
Chỉ là đêm nay thật sự quá tốt đẹp, cho nên thân thể nói với cô, cô muốn mình cùng chủ nhân ở bên nhau, rất muốn.
Cho nên làm ra một chuyện hoang đường như vậy, ngu ngốc vượt rào. Cơ thể lại trở nên lạnh lẽo, Trần Tư Nhung cuộn tròn lại.
Ở đầu bên kia điện thoại, anh không hề ngắt lời cô nói. "Xin lỗi, Caesar." Trần Tư Nhung nói.
"Grace, em không làm gì sai cả."
Trong phòng ngủ yên tĩnh, âm thanh đều đặn của Caesar truyền qua di động đến bên tai Trần Tư Nhung, anh nói chậm hơn bình thường, cũng giống như cô, thận trọng cân nhắc từng câu chữ:
"Em cũng giống tôi."
Trần Tư Nhung nhìn di động, âm thanh tựa như đang lẩm bẩm: " Giống cái gì?"
Caesar nói rất chậm, như muốn cô có thể nghe rõ từng chữ một: "Grace, I miss you."