Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 129: Mất trí nhớ, chiến tranh trong hòa bình


Chương trước Chương tiếp

Đêm nay, An Tuyết Thần xác thực bị Phàm Ngự ăn sạch, tôm tép cũng không còn dư lại. Một giấc ngủ này thẳng đến buổi trưa. Phàm Ngự đã sớm ngủ dậy xuống dưới lầu rồi. An Tuyết Thần cuộn thân thể giống như bị nghiền nát của mình, trong lòng tức giận, tối hôm qua suýt nữa thì thấy Diêm Vương. An Tuyết Thần mở mắt, ánh mặt trời vô cùng chói mắt, An Tuyết Thần đưa tay che mắt, sau đó cố sức ngồi dậy, đưa tay đem khăn tắm một bên lấy tới vây quanh một cơ thê trẻ trung của mình, mơ mơ màng màng, lắc lư người đi tới phòng tắm. Không tới mười giây đồng hồ, An Tuyết Thần liền kêu to ra tiếng, thanh âm đinh tai nhức óc kia, lầu dưới cũng nghe thấy.

Lầu dưới, Tiểu Niệm Ngự bị sợ đến mức ngay cả dao găm cũng rơi trên mặt đất, phản ứng đầu tiên chính là muốn xông lên lầu. Lại bị lời nói của Phàm Ngự làm cho nghẹn.

"Không có chuyện gì, cô ấy chẳng qua là bị chính mình hù dọa nhảy dựng lên mà thôi" Phàm Ngự vừa nói, tiếp tụ dùng bữa trưa. Tiểu Niệm Ngự có chút không tin, sau đó dùng ánh mắt chất vấn nhìn Phàm Ngự: "Thật?" Phàm Ngự chỉ là gật đầu một cái.

Lầu trên, An Tuyết Thần đem khăn tắm bắt lại, nhìn thân thể mình, thất kinh, sợ hãi kêu lên tiếng: "A ——" An Tuyết Thần không thể tin được đây là mình, đôi môi sưng đỏ, còn có từ cổ xuống phía dưới mỗi một chỗ đều là vết hôn tím bầm, ngay cả phía dưới bụng cùng gần tới chỗ tư mật đều là, khuôn mặt An Tuyết Thần lập tức hồng ngược đáy lên trời. Hiện tại cô có loại ước muốn cắn chết Phàm Ngự, "Chú biến thái, chú vô sỉ" An Tuyết Thần quẫn bách nửa ngày, sau đó ngồi vào bồn tắm. Thoải mái nhắm mắt lại, nhưng tất cả trong đầu đều là động tác điên cuồng tối hôm qua cùng ** **.

"A" An Tuyết Thần tức giận đập tay xuống bồn nước tắm, tối hôm qua đến cùng là có chuyện gì xảy ra, tại sao mình không kháng cự. Hơn nữa còn rất hưởng thụ. Tình huống thế nào. Trời ạ, 囧chết người.

An Tuyết Thần tắm xong ra ngoài, mặc một cái váy cổ điển gần giống sườn xám, vừa vặn che kín vết hôn trên cổ. An Tuyết Thần hài lòng nhìn, quả nhiên mình mặc cái gì đều dễ nhìn. 【Trước kia cô cũng không khoe khoang như vậy】

Sau đó xoay người đi ra khỏi phòng, trải qua đại chiến đánh người thịt tối qua, hiện tại cô đã đói, trán dắp dán sau lưng rồi. An Tuyết Thần đứng ở khúc quanh cầu thang, sau đó nhìn đôi cha con kia, cuối cùng dừng ở chỗ Phàm Ngự vừa xem ghi chép vừa uống cà phê, không thể không nói người đàn ông này quả thật chính là cực phẩm. Người đàn ông như vậy, mình động lòng cũng là rất bình thường, nhưng hiện tại anh với bộ dạng y phục ưu nhã áo mũ chỉnh tề thế nào cũng không tưởng tượng được tới người cuồng dã tối hôm qua chính là anh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần từ từ đỏ lên một chút. Thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền đến.

"Tỉnh rồi, đã đi xuống thì tới dùng cơm đi" Thật ra thì Phàm Ngự đã sớm biết cô đứng ở đó, từ lúc cô vừa ra khỏi phòng thì hương thơm hoa bách hợp trên người cô đã phiêu diêu trăm dặm vây lượn giữa hơi thở của Phàm Ngự. Chỉ biết cô đang nhìn mình cũng chưa nói chuyện.

An Tuyết Thần càng đỏ hơn, sau đó đi xuống cầu thang, cúi đầu không nhìn anh, cô biết một đôi ánh mắt sắc bén cực nóng vẫn đi theo bóng dáng của cô, An Tuyết Thần dứt khoát muốn đến bên người Tiểu Niệm Ngự, cái mông còn chưa có ngồi xuống, đã bị giọng nói có chứa ra lệnh tính truyền đến.

"Lại đây ngồi" Một đôi tròng mắt đen của Phàm Ngự quả thật vẫn dừng lại ở trên người của cô, hôm nay cô mặc âu phục sườn xám, vô cùng mỹ cảm. Cũng biết tại sao cô mặc như thế. An Tuyết Thần khẽ nghiêng đầu nhìn Tiểu Niệm Ngự, nét mặt của Tiểu Niệm Ngự chính ra tự cầu nhiều phúc. An Tuyết Thần vẫn không ngồi xuống, sau đó đỏ mặt nhìn Phàm Ngự, khụ nói: "Khụ khụ, không cần, tôi ngồi cùng Tiểu Niệm Ngự là được rồi" Nói qua, tựa như ngồi xuống.

"Tới đây" Phàm Ngự lần nữa mở miệng. Một đôi mắt báo sắc bén khóa An Tuyết Thần.

Trong lòng An Tuyết Thần run rẩy, người đàn ông gì đây, biến hóa nhanh như vậy, cái loại nhiệt tình tối hôm qua đâu rồi? Hiện tại liền lạnh giống như băng sơn vậy. An Tuyết Thần cảm thấy người đàn ông này có chút làm cho người ta không nắm bắt được. An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Tiểu Niệm Ngự, ý bảo để cho cô qua, An Tuyết Thần hơi nâng mắt liếc mắt nhìn Phàm Ngự, anh đang nhìn mình, phe phẩy múi môi dưới của mình, sau đó đi tới, hai chân rõ ràng có chút run, còn không phải là kiệt tác của anh sao. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần từng bước một hướng mình đi tới, cũng quan sát được chân của cô mềm nhũn, khóe miệng khẽ giơ lên. An Tuyết Thần tức lắm. Choáng nha, đang muốn cắn chết anh.

Rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh anh, vừa định ngồi ở vị trí bên cạnh ăn, liền nghe An Tuyết Thần kêu lên một tiếng: "A" Phàm Ngự lôi kéo cánh tay của cô để cho cô ngồi ở trên người mình. An Tuyết Thần đương nhiên là kinh sợ. Nơi này cũng là bàn ăn phòng chính, tất cả đều là mắt. Mặt của An Tuyết Thần lập tức hồng đến cổ. Phàm Ngự nhìn cô đỏ bừng mặt, giống như ăn hết cô, sau khi mất trí nhớ thì cô càng đáng yêu hơn. Phàm Ngự không chút che giấu ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú, còn suýt nữa khiến cho An Tuyết Thần cúi đầu vào dưới bàn rồi.

Phàm Ngự chính là muốn trêu chọc cô: "Em đem đầu cúi thấp như vậy, ăn cơm thế nào?"
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...