Cô bị nụ hôn của anh khiến cho cả người mềm nhũn đến tan ra thành nước.
“Ưm...Ưm, đừng mà, đừng ở đây, Chung Cảnh, sẽ bị người khác nhìn thấy..." Cô cố gắng dùng một chút lý ý trí ít ỏi còn sót lại để đẩy anh ra.
Bàn tay anh đã luồn vào trong áo hướng tới bầu ngực căng đầy mẫn cảm mà xoa bóp tự bao giờ.
Khương Diên không nhắm chừng được là Chung Cảnh muốn làm thật hay chỉ đang hù dọa cô, đến khi bàn tay còn lại của anh đưa xuống kéo quần, cô mới hốt hoảng. Hôm nay cô mặc váy mùa đông cùng với quần tất đen, anh cũng không thèm kéo xuống cứ thế duỗi tay sờ vào trong.
Cô thật sự sợ quýnh quáng cả lên rồi, hai chân vội vàng khép lại kẹp cứng tay anh ở đó: "Chung Cảnh, không được! Không muốn đâu mà!..."
Tay bị cô kẹp lại nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể động đậy, anh cố ý dùng ngón tay cứ thế cách quần lót ma sát lấy con bướm nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve khiến dòng nước dân ngừng chảy ra thấm ướt một mảng lớn xung quanh.