Khương Diên yếu ớt ngã lên người anh, hai người cùng nhau nằm trên mặt đất.
Trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước, thì chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.
Một lát sau, hơi thở bình ổn trở lại, cảm thấy chỗ đó bị dương v/ật chặn lại không được thoải mái, dịch người một chút, gậy t/hịt đã mềm nhũn trượt ra khỏi người cô. Hỗn hợp tinh dị/ch cùng những chất lỏng khác theo đó chảy ra, lại bị nước từ vòi hoa sen rửa trôi.
Anh nằm đó ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng và đầu cô, chờ thể lực khôi phục một chút lại bồng cô dậy.
Hai chân cô đã mềm nhũn không đứng nổi, anh dành một tay dìu cô đứng vững, tay còn lại cầm vòi sen giúp cô tẩy rửa sạch sẽ, cũng tắm sạch bản thân.
Sau đó dùng khăn lông lau khô người cho cả hai.
Xong xuôi lại bồng cô ra khỏi phòng tắm.
Thả cô nằm lên giường, đang muốn nằm bò lên trên để hôn cô thì bị tay cô ngăn lại, đưa mắt nhìn ra cửa:" Chưa đóng cửa nữa.”
“Anh đi đóng.”
Khương Diên tiện tay đưa cho anh một chiếc khăn choàng ấm áp để anh che người, che chắn kĩ càng xong anh đi ra ngoài đóng cửa.
Anh đóng cửa cẩn thận rồi quay lại thì thấy Khương Diên cả người trần trụi ngồi ở đầu giường chuẩn bị sấy tóc.
Vừa ra ngoài nên người anh còn mang theo chút khí lạnh, khiến cô khẽ rùng mình, nổi cả da gà, anh liền cởi khăn choàng trên người đắp cho cô, đón lấy máy sấy từ tay cô, anh đứng sau lưng, sấy tóc cho cô.
“Anh không hỏi em vì sao đột nhiên đổi ý sao?” Khương Diên bỗng dưng lên tiếng.
Chung Cảnh xoa tóc cô, máy sấy kêu o o, cũng thuận miệng hỏi “Vì sao?”