“Diên Diên, sắp đến Tết nguyên Đán rồi, sao con vẫn chưa về vậy, bao giờ mới được nghỉ lễ đó?” Khi Trương Dung Gọi điện cho cô, cô vẫn còn đang cuộn mình trong chăn bông ngủ, cố gắng mở mắt ra, giọng nói mang theo chút mơ màng vừa mới ngủ dậy: “Dạ, hôm nay con sẽ về.”
“Đồ Tết mẹ đã mua cả rồi, con không cần mua gì cả, đừng tiêu tiền lung tung đấy, biết chưa.” “Con biết rồi mẹ”
Cúp điện thoại, Khương Diên lại phải chợp mắt thêm một lúc mới tỉnh dậy được.
Tối qua cô ngủ rất muộn, trằn trọc mãi, trong đầu luôn nghĩ đến Chung Cảnh. Trái tim vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại, nay vì lời nói của anh, nước mắt của anh, một lần nữa lại gợn sóng.
Cô bực bội vò đầu, thật phiền mà!
Phía phòng trưng bày, tối hôm qua Chung Trạch đã gọi điện cho cô bảo cô mấy ngày tới không cần đến đó. Đến mùng ba năm mới sẽ đi làm bình thường, khiến cô không dám nói ra mấy lời từ chức đã chuẩn bị xong từ trước đó.
Đến lúc đó rồi hẵng tính.
Cô xuống giường tắm rửa, làm bữa sáng rồi ăn, lúc chuẩn bị ra ngoài để đi nhờ xe về nhà thì điện thoại reo.
Là tin nhắn của Hàn Khải Minh, một đoạn khá dài, tóm gọn là, anh ấy vốn dĩ không nên chen chân vào chuyện của cô và Chung Cảnh, nhưng trạng thái của Chung Cảnh không được tốt lắm, luôn đóng chặt cửa nhốt mình trong phòng, tự nói chuyện một mình, hình như còn nhìn thấy cô, nói chuyện với cô. Anh ta dặn dò Khương Diên nên chú ý một chút, sợ Chung Cảnh sẽ có hành động nào đó quá khích với cô.
Khương Diên đặt chìa khóa với túi đồ xuống, qua trở về phòng.
Chung Cảnh thật sự... bị điên sao?
Cô nghĩ một hồi, rồi hỏi Hàn Khải Minh: “Còn có gì đó không đúng nữa không?”
Hàn Khải Minh: “Trước đó còn đột nhiên cho tôi xem một nhãn hiệu dầu gội, bảo tôi đi tìm loại đó, nhưng tôi không tìm được, dầu gội đó bị ngưng sản xuất rồi, anh ấy rất thất vọng,”
Khương Diên: ?