Triển lãm tranh được mở cửa ba ngày trước Tết.
Rất nhiều người đến xem, , Khương Diên phần lớn là không quen biết ai. Quá nhiều người, nếu Chung Cảnh không bảo Linda cùng với Tiêu Tiêu và hai đồng nghiệp nam khác đến giúp đỡ, một mình cô quả thực không thể xoay sở nổi.
Nhà họ Chung đều đã đến rồi.
Khương Diên gác bỏ sự ngại ngùng qua một bên, cố gắng hết sức tiếp đãi bọn họ.
Có lẽ ông Chung bà Chung cũng ngại cô, quyết định chọn cách là không để ý đến cô.
Bà nội Chung vẫn thấu tình đạt lý như vậy, không hề có ý trách cứ hay ghét bỏ cô, tặng cho mấy người đồng nghiệp đến giúp mỗi người một cái lì xì, còn kéo riêng cô đến một chỗ rồi cho cái to nhất. Cô không nhận, nhưng bà nội Chung và Chung Kỳ bảo cô cứ nhận lấy.
“Cháu chăm sóc A Cảnh vất vả rồi.” Bà nội Chung nói.
“Đều là người mình cả, chị Diên, chị đừng khách sáo nữa.” Chung Kỳ đáp.
Khương Diên nhận lì xì, cứ cảm thấy lời của Chung Kỳ hình như còn có ý khác.
Buổi lễ cắt băng khánh thành được tổ chức, ba người đàn ông của nhà họ Chung mỗi người cầm một cái kéo, cắt đứt dải băng đỏ.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng.
“Buôn may bán đắt!” “Mở đầu tốt đẹp” “Chúc tranh bán chạy!”