Thiếu ngủ cộng thêm áp lực công việc, kể từ sau bữa tiệc sinh nhật lần trước, mặt ba anh đã bắt đầu khó chịu rồi. Hơn nữa hôm đi viếng ông nội, vì Khương Diên nên anh không đến nghĩa trang, đã khiến ba càng thêm thất vọng. Nếu như không phải là có mối quan hệ giữa anh cả với Khương Diên, có lẽ ba đã sớm gây khó dễ cho Khương Diên rồi.
Chung Cảnh khẽ nhíu mày, gọi Thẩm Tòng tới pha cho mình một cốc cà phê.
Thẩm Tòng bưng cà phê vào, nói với anh: “Anh hãy nghỉ ngơi một lúc đi ạ, sắc mặt anh trông không được tốt cho lắm.”
Chung Cảnh lắc đầu: “Không sao.” Nhấp một ngụm cà phê đậm đặc, anh dặn dò Thẩm Tòng: “Buổi chiều cậu giúp tôi hẹn với Tuyên tổng của Hoa Thế, tôi sẽ nói chuyện với ông ta.” Thẩm Tòng đáp lời: “Đã hẹn mấy lần rồi, nhưng trợ lý của ông ta đều từ chối, còn nói rõ ràng là Tuyên tổng không muốn gặp anh.”
“Nếu bây giờ mà rút vốn không hợp tác nữa thì đôi bên đều bất lợi. Ông ta là thương nhân, cho dù có giận tôi việc hủy hôn, nhưng lợi nhuận thì vẫn cần. Ông ta làm thế này cũng chỉ muốn kiếm thêm chút lợi ích, vậy thì tôi sẽ chiều, tiếp tục hẹn đi.”
“Vâng, Tiểu Chung tổng”