Muốn đưa thì đưa! Chung Cảnh không đưa cô về phòng trọ, mà lại đưa về căn chung cư ban đầu của cô.
Rõ ràng có cây nạng đấy, nhưng anh cứ cầm khư khư trên tay, không đưa cho cô dùng. Được anh bế lên xe “người què” như cô căn bản không có sự lựa chọn nào khác.
Trong lòng cô trợn tròn mắt với anh vô số lần. Cả đoạn đường đi chỉ nói với anh rằng mình không muốn quay về căn hộ đó ở, chỉ muốn về phòng trọ ở thôi. Chung Cảnh chỉ hỏi cô một câu: “Vốn dĩ căn nhà đó là của em, sao em không muốn về?”
Xuống xe, Chung Cảnh lại chạy sang ôm cô, nhưng cô lại đẩy anh ra, giọng nói có phần gay gắt hơn: “Tôi nói rồi, tôi không đến đó ở đâu! Bây giờ hoặc là anh đưa tôi về chỗ tôi đang ở, hoặc là tôi gọi ba mẹ đến đón!”
Chung Cảnh đứng cạnh xe, chau mày nghĩ: “Vậy em gọi đi, đúng lúc tôi đang muốn gặp bố mẹ vợ tương lai.”
Khương Diên cười gằn, ai là bố mẹ vợ của anh chứ? Đúng là vô duyên!
Cô nhảy lò cò bằng một chân ra khỏi xe. Chung Cảnh định đỡ cô, nhưng cô lại đẩy anh ra, tự mình bám lấy thành xe: “Tôi tự bắt taxi về!”
Rồi nhìn xe cộ qua lại ngược xuôi, cô định bắt xe.