-Thiếu gia.
Tiếp đó liền ngồi bật dậy, chui vào chăn chỉnh chu quần áo lại.
Trương Nguyên cười cười nói:
-Trời còn chưa sáng, lại không có việc gì, nàng dậy sớm thế làm chi hả?
Mục Chân Chân nói:
-Thức giấc thì khó ngủ lại lắm, tỳ nữ đi giúp thuyền nương thổi cơm đây.
Trương Nguyên nói:
-Còn sớm lắm, ở lại nói chuyện với ta chút đã, ta tỉnh giấc rồi cũng chẳng ngủ lại được, tạm thời chưa muốn dậy sớm, chúng ta nói chuyện cho qua thời gian đi.
Mục Chân Chân có chút thẹn thùng, ở gần thiếu gia như vậy, cách không tới ba thước, còn nằm chung dãy, ngượng chết đi được à, cũng may là trời vẫn còn tối. Nàng ta chỉ mơ hồ trông thấy khuôn mặt và hàm răng trắng của Thiếu gia khi nói chuyện thôi.
-Thiếu gia muốn nói gì?
-Để ta nghĩ, nàng nói trước đi.
-Thiếu gia muốn tỳ nữ nói gì, kể chuyện thì tỳ nữ không biết kể đâu nha.
-Tùy tiện nói gì nàng thích ấy.