Lang Gia Bảng
Chương 63: Trời nếu có tình
Th?i Thuy?n v? Thẩm Truy nhanh ch?ng trao đổi ?nh mắt, lấy hồ sơ trong tay ?o đưa cho Mai Trường T?.
Hồ sơ kh?ng d?y, chỉ c? khoảng mười trang, đ?nh lại ngay ngắn, chữ viết nhỏ m? r? r?ng.
Sau khi cầm lấy, Mai Trường T? xin Ti?u Cảnh Diễm thứ lỗi trước rồi mới dựa v?o lưng ghế, bắt đầu lật xem. Nhưng ch?ng xem l? việc của ch?ng, ba người kh?c kh?ng thể y?n lặng chờ đợi b?n cạnh được, huống chi ngồi ở ghế chủ tọa c?n l? một vị Th?i tử điện hạ v? c?ng t?n qu?, cho n?n Thẩm Truy nhanh ch?ng động n?o t?m chuyện g? đ? để ph? vỡ bầu kh?ng kh? nhạt nhẽo n?y.
"Điện hạ, th?ng sau ch?nh l? th?nh thọ thi?n thu của bệ hạ. Năm ngo?i điện hạ k?nh tặng một con chim ưng được bệ hạ rất th?ch, năm nay điện hạ nhất định sẽ c? qu? mừng tốt hơn, ha ha ha ha..."
"Đối với một người con, qu? mừng tốt nhất ch?nh l? l?ng hiếu thảo. Chỉ cần ta tu t?m dưỡng t?nh, l?m việc chu to?n th? tặng thứ g? phụ ho?ng cũng sẽ th?ch?? Ti?u Cảnh Diễm cố gắng tiếp tục n?i chuyện với hai người Th?i, Thẩm bằng th?i độ b?nh thường, chỉ c? điều thỉnh thoảng lại liếc nh?n Mai Trường T?.
Mai Trường T? kh?ng hề để ? ba người kh?c trong ph?ng đang n?i g?, dường như ch?ng thật sự bị vụ ?n thu h?t, lật xem hết tờ n?y đến tờ kh?c, vẻ mặt rất chuy?n ch?, chỉ thỉnh thoảng n?ng ly tr? l?n uống một ngụm.
L?c ?nh mắt Ti?u Cảnh Diễm nh?n tới lần nữa, ch?ng vừa đặt ly tr? xuống b?n, ng?n tay v? t?nh chạm v?o một đĩa b?nh tr?n b?n liền tiện tay cầm một miếng, kh?ng th?m nh?n m? đưa thẳng l?n miệng.
Thẩm Truy v? Th?i Thuy?n đột nhi?n cảm thấy hoa mắt. Chỉ trong chớp mắt, Ti?u Cảnh Diễm đ? lao thẳng tới t?m lấy tay Mai Trường T?, giật miếng b?nh đ? ra khỏi miệng ch?ng rồi n?m đi thật xa.
Cảnh tượng ly kỳ n?y khiến tất cả mọi người đều sững sờ, sau đ?, ngay ch?nh Ti?u Cảnh Diễm cũng lập tức nhận thấy kh?ng ổn, tỏ ra hơi l?ng t?ng, ?nh mắt dao động. "B?nh n?y... cũ rồi..."
B?nh Đ?ng cung Th?i tử mang ra đ?i kh?ch lại l? b?nh cũ, l? do n?y thật sự qu? lạ l?ng.
?nh mắt Mai Trường T? chậm r?i chuyển tới mặt b?n, tr?n đ? c? đủ c?c loại b?nh ph? dung, b?nh hạch đ?o, v? cả... b?nh phi.
Nh?n mặt ch?ng th? h?nh như kh?ng c? g? kh?c thường, chỉ chậm r?i hạ m? mắt, sắc mặt dần trở n?n trắng xanh, thực sự kh?ng nh?n ra l?c n?y trong l?ng ch?ng đang bị chấn động ho?n to?n.
Ch?ng vốn chỉ c? ? thăm d?, tuy nhi?n sau khi thật sự thăm d? ra kết quả, ch?ng lại cảm thấy kh? chịu kh?ng n?i n?n lời, trong ngực lạnh buốt v? đau đớn.
Ti?u Cảnh Diễm vẫn nắm chặt cổ tay Mai Trường T?, c?nh tay từng khỏe mạnh, rắn rỏi giờ đ?y mềm yếu, run rẩy khiến ngực hắn như bị đ? dưới một tảng đ?, hắn bất gi?c c?ng nắm chặt, chặt đến mức muốn truyền hết sức mạnh sang người ch?ng.
C? điều ngo?i chuyện n?y th? Ti?u Cảnh Diễm kh?ng d?m c? bất cứ cử động n?o kh?c, cũng kh?ng d?m n?i th?m một chữ, bởi v? ngồi trước mặt l? bằng hữu tốt nhất của hắn, nhưng cũng kh?ng phải bằng hữu m? hắn quen thuộc.
L?m Th? vượt qua kiếp nạn trở về đ? kh?ng c?n l? L?m Th? tung ho?nh ngang dọc, một L?m Th? như được đ?c bằng sắt năm đ?, Ti?u Cảnh Diễm kh?ng muốn l?m sai chuyện g? hay n?i sai lời g? trong thời khắc mẫn cảm n?y, cho n?n hắn chỉ c? thể nắm b?n tay kia, im lặng kh?ng n?i.
Một l?c l?u sau, Mai Trường T? nhẹ nh?ng r?t tay lại, b?m tay ghế đứng l?n, đ?i m?i t?i nhợt khẽ m?m lại, n?i nhỏ: ?Trong nh? ta c?n c? ch?t việc, ta xin c?o từ trước."
?Tiểu..." Ti?u Cảnh Diễm mấp m?y m?i, cuối c?ng cũng kh?ng d?m gọi ra, chỉ c? thể nh?n ch?ng xoay người, bước từng bước thong thả, phi?u di?u ra ngo?i cửa.
Thẩm Truy v? Th?i Thuy?n vẫn ngẩn người nh?n cảnh n?y. Cả hai đều trợn mắt, h? miệng, vẻ mặt giống hệt nhau. C? điều b?y giờ Ti?u Cảnh Diễm đ? qu?n mất rằng họ c?n ở nơi n?y, chỉ đứng sững một l?t trong điện rồi lại đuổi theo.
Mai Trường T? cố gắng đi nhanh một ch?t, nhưng bệnh nặng mới khỏi, t?m t?nh lại k?ch động, tứ chi v? hai m? đều t? đại, mới đi đến bậc thềm cao ngo?i h?nh lang, hai ch?n ch?ng đ? nhũn ra, kh?ng thể kh?ng dừng lại, dựa v?o lan can thở dốc.
Mặc d? kh?ng quay lại nh?n nhưng ch?ng biết ?nh mắt Ti?u Cảnh Diễm c?n d?i theo sau lưng, v? vậy ch?ng cắn răng chịu đựng, kh?ng muốn tỏ ra yếu ớt l?c n?y.
Trước kia họ đ? lớn l?n c?ng nhau, đua ngựa c?ng nhau, luận v? c?ng nhau, tranh đoạt vị tr? thợ săn số một trong cuộc đi săn m?a thu với nhau, ra sa trường đối mặt với kh?i lửa ng?t trời c?ng nhau, l?c đi ti?n phong dụ địch, bị qu?n địch đ?ng gấp mấy chục lần bao v?y, họ dựa lưng v?o nhau mở đường m?u tho?t ra.
L?m Th? ki?u ngạo v? ng?ng cuồng kh?ng thể tưởng tượng được c? một ng?y, Cảnh Diễm sẽ chạy tới đỡ lấy th?n h?nh yếu ớt, v? dụng của m?nh, n?i với giọng th?ng cảm v? thương hại: "Tiểu Th?, ngươi kh?ng sao chứ?"
Kh?ng thể tưởng tượng, cũng kh?ng thể chấp nhận.
Cho n?n ch?ng trốn tr?nh, muốn rời khỏi nơi n?y c?ng nhanh c?ng tốt, trở lại T? trạch cho t?m t?nh tỉnh t?o lại rồi mới từ từ suy nghĩ, từ từ quyết định.
Nhưng sau khi ch?ng điều h?a được nhịp thở th? lại kh?ng thể bước tiếp, bởi v? Phi Lưu đột nhi?n chạy từ cửa ng?ch tới chỗ ch?ng, bước ch?n nặng nề hơn b?nh thường, trong l?ng ?m chặt một con s?i lớn m?u x?m.
?Bất tỉnh!" Thiếu ni?n giơ Răng Phật ra trước mặt T? ca ca, ?nh mắt hoảng loạn v? bỡ ngỡ. "Vẫn bất tỉnh!"
Mai Thường T? d?ng ng?n tay trắng đến mức gần như trong suốt vuốt ve lớp da của con s?i x?m, thấy đ? cứng đờ v? lạnh ngắt, tr?i tim ch?ng lập tức quặn đau.
Răng Phật nhắm mắt, thoạt nh?n rất điềm tĩnh. Phi Lưu mấy lần cố gắng muốn n?ng đầu n? l?n nhưng vừa bu?ng tay ra lại xuống.
Tiếng bước ch?n vang l?n từ ph?a cửa ng?ch, Liệt Chiến Anh đ? được bổ nhiệm l?m tướng qu?n tuần vệ Đ?ng cung l?c n?y mới đuổi đến nơi, mồ h?i r?ng r?ng. Nh?n thấy Th?i tử cũng ở b?n ngo?i, hắn giật m?nh kinh ngạc, nhưng c?n chưa kịp c?o lỗi th? Ti?u Cảnh Diễm đ? nhanh ch?ng ra hiệu cho hắn y?n tĩnh đứng b?n cạnh.
Răng Phật đ? sắp mười bảy tuổi. Đối với một con s?i th? n? được coi như sống rất thọ. C?i chết của n? đương nhi?n l?m người ta thương cảm, nhưng đối với những người trưởng th?nh c? l? tr? th? đ?y kh?ng phải một chuyện kh? chấp nhận.
Nhưng Phi Lưu kh?ng thể hiểu được điều n?y. Vừa rồi nh?n thấy Răng Phật bị đặt v?o một chiếc hộp gỗ, hắn liền chạy đến xem. Liệt Chiến Anh dỗ d?nh hắn: "Răng Phật ngủ rồi." Trong nhận thức của thiếu ni?n, ngủ rồi nghĩa l? nhất định sẽ tỉnh lại, cũng giống như T? ca ca thường xuy?n ngủ, nhưng d? ngủ bao l?u th? sau đ? cũng sẽ tỉnh lại.
Thế l? hắn hỏi bao giờ Răng Phật tỉnh dậy.
Trong mắt Liệt Chiến Anh lộ r? vẻ đau buồn, n?i n? sẽ kh?ng tỉnh lại nữa.
Lần đầu ti?n Phi Lưu biết c? l?c ngủ m? cũng kh?ng tỉnh lại nữa, điều n?y khiến hắn v? c?ng hoảng sợ, ?m lấy Răng Phật theo bản năng rồi chạy thẳng đến chỗ T? ca ca.
Mai Trường T? xoa đầu thiếu ni?n. Ch?ng c? thể thấy sự ngỡ ng?ng, bối rối của Phi Lưu l?c n?y nhưng cũng chẳng c?n tinh thần v? sức lực để an ủi v? giải th?ch.
Chiếc ?o cho?ng đen của thần chết quanh năm phủ tr?n người ch?ng, rất lạnh lẽo, rất r? r?ng, r? r?ng đến mức ch?ng ho?n to?n kh?ng thể mi?u tả với thiếu ni?n chết rốt cuộc nghĩa l? g?.
"Phi Lưu, ngươi sẽ nhớ Răng Phật chứ?"
"Sẽ!"
"L? bằng hữu, ngươi vẫn nhớ n?, như vậy l? đủ rồi." Mai Trường T? đưa tay bế Răng Phật từ trong l?ng Phi Lưu. Bởi v? qu? nặng, ch?ng kh?ng đứng nổi n?n dứt kho?t ngồi xuống, ?p đầu con s?i x?m v?o m? m?nh, c?o bịệt n?, lần cuối c?ng.
"T? ca ca..." Thiếu ni?n rất sợ h?i nhưng lại kh?ng r? v? sao m?nh sợ, chỉ c? thể s?p tới, dựa v?o c?nh tay Mai Trường T? như Răng Phật.
"Kh?ng sao, dậy đi, bế Răng Phật đến trả cho Liệt tướng qu?n. Liệt tướng qu?n sẽ đưa n? đến nơi thoải m?i hơn. Mau đi đi!" Mai Trường T? nhỏ giọng vỗ về Phi Lưu.
Nhưng Phi Lưu c?n chưa kịp đứng dậy theo lời ch?ng th? một c?nh tay đ? đưa tới nhấc th?n thể nặng nề của Răng Phật l?n.
Phi Lưu bật l?n định cướp lại, nhưng vừa nh?n thấy người trước mặt l? ai đ? lập tức nhớ tới mệnh lệnh nghi?m khắc nhất của T? ca ca n?n kh?ng d?m động thủ.
Ti?u Cảnh Diễm một tay ?m Răng Phật, tay kia đưa ngang ra ph?a trước, l?ng b?n tay ?p xuống, hơi nắm lại, dừng lại c?ch vai phải Mai Trường T? khoảng một thước.
Sau một l?t y?n lặng, Mai Trường T? ngước l?n, đ?n nhận ?nh mắt của Cảnh Diễm. Trong nh?y mắt đ?, hai người đều cảm thấy đau đớn cực độ, hơn nữa cũng cảm nhận được sự đau đớn trong l?ng đối phương.
Đau đớn nhưng lại kh?ng thể n?i r?, dường như nếu mở miệng th? cũng chỉ c? thể phun ra thứ duy nhất l? m?u tươi.
C?nh tay Ti?u Cảnh Diễm vẫn duỗi thẳng tới, kh?ng hề lay động. Gương mặt trắng xanh, yếu ớt của Mai Trường T? vẫn hờ hững, nhưng cuối c?ng ch?ng cũng giơ tay phải l?n, b?m v?o c?nh tay vững v?ng trước mặt như một chỗ dựa để đứng l?n. Khi ch?ng đ? đứng vững, b?n tay kia liền nhanh ch?ng thu lại, dường như chưa hề đỡ ch?ng dậy.
?Phi Lưu, ch?ng ta về th?i.?
?Ừ.?
Liệt Chiến Anh đứng dưới thềm, trơ mắt nh?n T? ti?n sinh xưa nay vẫn lễ số chu to?n dẫn hộ vệ thiếu ni?n đi thẳng m? thậm ch? kh?ng hề tạ ơn lấy một tiếng sau khi b?m c?nh tay Th?i tử đứng dậy. C?n vẻ mặt bi thương của Ti?u Cảnh Diễm khi ?m Răng Phật đưa mắt nh?n ch?ng rời đi cũng khiến hắn gần như kh?ng thể nh?c nh?ch.
"Chiến Anh..."
"Ơ... C?... c? thần!"
"Mang Răng Phật đi, tẩm liệm tử tế, ng?y mai... ta đến xem ch?n cất n?."
"V?ng!"
Mặc d? trong l?ng đầy nghi hoặc nhưng Liệt Chiến Anh cũng biết chuyện g? n?n hỏi, chuyện g? kh?ng n?n hỏi, vội bước tới đ?n lấy Răng Phật, lặng lẽ khom người lui lại.
Ti?u Cảnh Diễm phất ?o cho?ng, xoay người rất nhanh, bước đi như gi? v?o trong điện.
Trong thời gian hắn rời khỏi điện n?y, Thẩm Truy v? Th?i Thuy?n đ? tạm tho?t khỏi trạng th?i sững sờ, trao đổi mấy c?u về cảnh tượng ly kỳ vừa xảy ra.
C? điều v? kh?ng biết đ? xảy ra chuyện g? n?n cuối c?ng hai vị thượng thư đang hăng h?i bừng bừng, tiền đồ s?ng sủa?chỉ trao đổi mấy c?u nhảm nh? c? n?i cũng như kh?ng.
"Th?i huynh, chuyện n?y l? thế n?o?"
"Ta cũng muốn hỏi ng?i chuyện n?y l? thế n?o."
"Ta m? biết th? đ? tốt. Rốt cuộc chuyện n?y l? thế n?o nhỉ?"
Trong một loạt những c?u "chuyện n?y l? thế n?o, tiếng bước ch?n của Th?i tử điện hạ đ? vang l?n, hai người vội im tiếng, cung k?nh đứng trang nghi?m.
Sau khi quay lại, vẻ mặt Ti?u Cảnh Diễm đ? kh?c l?c ra ngo?i, l?ng m?y nh?u chặt, mặt trầm như nước, trong mắt lấp l?nh thứ ?nh s?ng lạnh l?ng như lưỡi đao, khi mở miệng n?i, giọng n?i cũng to?t ra vẻ t?n nhẫn trước kia rất ?t khi xuất hiện.
"Thẩm khanh, Th?i khanh, bản cung c? việc lớn cần n?i, c?c khanh nghe đ?y."
"V?ng!"
"Chuyện n?y bản cung sớm đ? hạ quyết t?m, kh?ng thể kh?ng l?m. H?m nay n?i với c?c khanh kh?ng phải để thương lượng với c?c khanh m? l? cần c?c khanh gi?p sức."
Hai người Thẩm, Th?i liếc nh?n nhau, vội n?i: "Ch?ng thần xin nghe điện hạ dặn d?."
"Tốt." Ti?u Cảnh Diễm nghiến răng, nắm chặt tay ghế chạm h?nh đầu rồng, ngữ điệu lạnh lẽo m? ki?n định. "Bản cung?cần lật lại vụ nghịch ?n X?ch Diễm mười ba năm trước, ph?c thẩm, ph?n x?t lại, minh chiếu thi?n hạ, rửa sạch ? danh cho Đại ho?ng huynh v? người nh? họ L?m. Kh?ng đạt mục đ?ch n?y quyết kh?ng dừng lại!"
Mai Trường T? đến Đ?ng cung một chuyến, sau khi trở về vẻ mặt rất kh?c thường, c? điều ch?ng vẫn cố chịu đựng. Vừa uống thuốc xong ch?ng lại n?n ra hết, cuối c?ng c?n n?n ra hai ngụm m?u, mọi người đều v? c?ng sợ h?i, nhưng ch?nh ch?ng lại n?i kh?ng c? việc g?.
Yến đại phu chạy tới ch?m cứu cho ch?ng để ch?ng ngủ y?n. L?c n?y Lận Thần mới gọi Phi Lưu tới hỏi, nhưng Phi Lưu lại kh?ng biết g? cả, hỏi tới hỏi lui chỉ n?i mấy lời: "Răng Phật, ngủ, bất tỉnh." Lận Thần c? th?ng minh hơn nữa cũng kh?ng thể nghĩ ra được l? như thế n?o.
?Răng Phật vốn l? một con s?i Tĩnh vương điện hạ nu?i, rất th?n với thiếu so?i." Vệ Tranh v? Niếp Phong cừng đi ra từ tẩm ph?ng của Mai Trường T?, dẫn Lận Thần ra ngo?i s?n, n?i. "Nghe ? Phi Lưu th? chắc l? Răng Phật chết rồi, thiếu so?i rất đau l?ng..."
Lận Thần lắc đầu. "E rằng kh?ng phải v? chuyện n?y. Hắn c? thương con s?i đ? đến mấy th? cũng kh?ng đến nước n?y. Nếu h?m nay Th?i tử đột nhi?n chết, t?m huyết nhiều năm tr?i theo d?ng nước th? c?n chấp nhận được."
Niếp Phong v? Lận Thần chưa tiếp x?c với nhau nhiều, kh?ng quen với c?ch n?i chuyện kh?ng giữ mồm giữ miệng của hắn n?n liền trợn mắt nh?n hắn.
Vệ Tranh th? cau m?y, n?i: "Lận c?ng tử, c?ng tử n?i chuyện cũng n?n ki?ng kỵ một ch?t được kh?ng?"
"Ta n?i thế th? c? sao?" Lận Thần nh?n vai. "Nếu Th?i tử điện hạ l? ch?n long thi?n tử th? c?i miệng n?y của ta sao c? thể nguyền rủa hắn được? Ngươi cũng đừng vội v?ng đi qua đi lại như thế nữa. Trường T? l? ngườỉ ki?n cường, ch?nh hắn cũng đang cố gắng điều chỉnh t?m t?nh để tr?nh l?m tổn hại sức khỏe, n?n hai ngụm m?u như thế l? chuyện tốt, h?m nay vẫn chưa chết được."
Hắn c?ng n?i c?ng qu? đ?ng nhưng cả T? trạch kh?ng ai l?m g? được hắn, hai vị tướng cũ của X?ch Diễm trợn mắt nh?n hắn một hồi l?u, cuối c?ng đ?nh phải coi như kh?ng nghe thấy.
Đến tối c?ng ng?y, Mai Trường T? tỉnh dậy, ăn uống qua qu?t rồi ra ngo?i s?n đ?nh đ?n. Ai ngờ l?c tiếng đ?n bi thương l?n đến đoạn cao tr?o th? d?y đ?n cũng đứt, cắt v?o ng?n tay ch?ng chảy m?u.
Ch?ng ngồi lặng lẽ dưới ?nh trăng, mặt lạnh như băng, những người xung quanh đều kh?ng d?m đến gần, chỉ c? Lận Thần tới hỏi han: "Trường T?, m?u của ngươi vẫn m?u đỏ ??"
Mai Trường T? cười nhạt, n?i: "M?u n?y vẫn đỏ, th?n n?y vẫn sống... Lận Thần, gần đ?y kh? ph?ch của ta đ? suy vi, chỉ l? một ch?t d?y dưa, một tia đau x?t trong l?ng th?i, để ngươi ch? cười rồi."
Lận Thần ngẩng đầu nh?n trời một hồi l?u mới n?i: "Ta lu?n cuồng vọng, mong cười những chuyện nực cười trong thi?n hạ. Trong l?ng ngươi c? qu? nhiều nỗi vướng bận, h?nh sự quả thật c? rất nhiều chỗ c? thể khiến ta bật cười, nhưng ta lại kh?ng cười ngươi được, ngươi biết l? v? sao kh?ng?"
Mai Trường T? cầm đoạn d?y đ?n bị đứt l?n nh?n, lạnh nhạt đ?p hai chữ: "C? biết" rồi kh?ng n?i th?m g? nữa, đứng dậy đi về ph?ng m?nh.
Lận Thần c?i đầu, chậm r?i đi ra ngo?i viện. Mọi người xung quanh kh?ng hiểu chuyện g?, lại v? c?ng lo lắng, bắt Vệ Tranh tới hỏi. Lận Thần cười một hồi, n?i: "Đừng lo, Trường T? kh?ng sao. Hơn nữa, cho d? hắn c? sao th? ch?ng ta cũng c? thể gi?p được g??"
Vệ Tranh qu?nh l?n, đang định c?i lại th? đột nhi?n Lận Thần lớn tiếng n?i: "Đ?m tĩnh gi? m?t trăng thanh, g? Trường T? kh?ng hiểu phong nh? đ? lại đi ngủ. Mọi người đừng bắt chước hắn, đến uống rượu với ta được chứ?"
Thấy hắn lại bắt đầu quậy, L? Cương v? Ch?n B?nh biết h?m nay kh?ng hỏi được g? từ miệng hắn nữa, cả hai liền vội v? chuồn mất, chỉ c? Niếp Phong kh?ng đủ kinh nghiệm bị hắn k?o lấy, Vệ Tranh kh?ng l?m sao được n?n chỉ c? thể đi theo. Ba người c?ng đến ph?ng bếp lấy rượu v? thức ăn mang ra b?n đ? ngo?i viện, vừa uống rượu vừa t?n gẫu chuyện trời nam biển bắc.
Rượu đ? uống ba hũ, mọi người dần dần h?o hứng, ngay cả Niếp Phong cũng n?i bằng những ?m tiết lẫn lộn kết hợp với động t?c tay. Vệ Tranh đ? đỏ mặt như Quan C?ng, k?o tay Lận Thần, n?i: "Lận c?ng tử, thiếu so?i... của bọn ta... c? được một bằng hữu như c?ng tử?tr?ng cậy cả v?o c?ng tử..."
"Biết rồi, biết rồi." Hai mắt Lận Thần s?ng như sao, kh?ng hề c? ch?t men say, nh?n ly rượu tr?n tay, nhẹ nh?ng lắc lắc. "Đ?u cần c?c ngươi phải tr?ng cậy, ta v? hắn d? kh?ng quen biết l?u d?i như c?c ngươi nhưng tốt xấu g? cũng được tầm mười năm..."
Vệ Tranh lau mặt, đang định n?i tiếp th? c? tiếng bước ch?n dồn dập vang l?n b?n ngo?i. Một l?t sau c?n nghe thấy L? Cương vừa đi vừa n?i chuyện: "Ở đ?y, bọn họ uống rượu trong s?n..."
C?n chưa n?i xong, một b?ng người đ? lao đến chỗ Lận Thần, nắm tay hắn lắc mạnh, hưng phấn k?u l?n: "T?m được rồi, ta t?m được rồi!"
Lận Thần ch?p chớp mắt, cũng kh?ng v?ng vẫy, hỏi rất b?nh tĩnh: "Ngươi t?m được c?i g??"
"Băng tục thảo, băng tục thảo!" Người đến mặt đầy bụi đất, m?i cũng kh? nứt nhưng hai mắt tỏa s?ng lấp l?nh, t?m trạng v? c?ng vui vẻ, vừa n?i vừa đưa tay v?o trong ?o. "Ngươi xem đi, ta đựng trong b?nh lưu li, rất cẩn thận, kh?ng mất một sợi rễ n?o..."
''Niếp Đạc?" Vệ Tranh kinh ngạc, đ? tỉnh rượu hơn nửa. "Sao lại l? ngươi? Ngươi đến từ bao giờ? Chẳng phải ngươi kh?ng được về sao?"
"L?t nữa n?i với ngươi sau." Niếp Đạc kh?ng c? thời gian để ? tới hắn, đưa chiếc b?nh lưu li nhỏ vừa lấy trong ?o ra cho Lận Thần, vội v?ng hỏi: "Ngươi x?c nhận lại xem, đ?y c? phải l? băng tục thảo kh?ng?"
Lận Thần thờ ơ tho?ng nh?n, gật đầu.
Niếp Đạc thở ph?o một hơi rồi mới quay sang n?i với Vệ Tranh: "Nghe L? Cương n?i đại ca của ta cũng ở đ?y, sao ta kh?ng nh?n thấy huynh ấy?"
?nh mắt Vệ Tranh khẽ liếc sang b?n tr?i, Niếp Đạc lập tức nh?n theo.
Thực ra l?c vừa chạy v?o đ?y hắn cũng đ? nh?n thấy người ngồi trong b?ng tối b?n cạnh, c? điều sau khi tho?ng nh?n, th?n h?nh v? diện mạo đ? kh?ng thể khiến hắn nghĩ rằng người n?y ch?nh l? đại ca của m?nh. L?c n?y nh?n kĩ lại, mắt hắn lập tức đỏ l?n, quỳ xuống b?i, gọi một tiếng ch?t đắng: "Đại ca..."
Niếp Phong đứng dậy đỡ đệ đệ, nhưng sợ hắn sẽ đau l?ng khi nghe thấy giọng n?i của m?nh n?n kh?ng mở miệng n?i chuyện m? k?o hắn ?m chặt v?o l?ng.
Bởi v? cả hai b?n đều đ? nhận được tin tức từ trước n?n cũng chưa đến mức qu? k?ch động v? đau x?t, nhưng l?c mặt đối mặt, hai huynh đệ vẫn kh?ng k?m được rơi nước mắt.
Một hồi l?u sau Niếp Đạc mới h?t s?u một hơi, đỡ đại ca ngồi xuống, cười n?i: "Đệ thấy th?n thể đại ca đ? b?nh phục nhiều rồi, c? lẽ chẳng bao l?u nữa lại c? thể một quyển đ?nh đệ bay ra ngo?i ba trượng rồi.?
"Ngươi c?n cười được ??" Vệ Tranh lại đấm hắn một quyền trước. "Thiếu so?i kh?ng cho ngươi đến, v? sao kh?ng mệnh?"
"Ta đến đưa thảo dược." Niếp Đạc n?i, ch?nh kh? lẫm liệt. "Lận c?ng tử biết thảo dược đ? rất quan trọng đối với thiếu so?i đ?ng kh?ng?"
Vệ Tranh nghi?ng người tới nh?n kĩ chiếc b?nh lưu li trong tay Lận Thần, trong l?ng khẽ động, vội hỏi: "Lận c?ng tử, đ?y l? thảo dược g?, c? c?ng hiệu kỳ diệu ??"
Lận Thần kh?ng trả lời c?u hỏi của hắn m? đặt chiếc b?nh l?n b?n, nh?n về ph?a Niếp Đạc, n?i: "Băng tục thảo l? kỳ dược cực k? hiếm gặp. C? thể t?m được hai c?y n?y, chắc hẳn ngươi cũng phải rất mạo hiểm, hao ph? bao nhi?u t?m huyết đ?ng kh?ng?"
"Kh?ng c?, kh?ng c?." Niếp Đạc vội phất tay. "Ta chỉ may mắn th?i, cũng kh?ng ngờ c? thể t?m được thật."
Lận Thần im lặng chốc l?t, khẽ thở d?i một tiếng. "Niếp Đạc, ta thật sự kh?ng muốn l?m ngươi thất vọng, nhưng... ai n?i với ngươi băng tục thảo c? t?c dụng với bệnh của Trường T??"
"L? l?o c?c chủ!" Sự vui mừng của Niếp Đạc lập tức nguội lạnh, sắc mặt cũng thay đổi. "Lận c?ng tử, Lận Thần, ngươi n?i g? th?? Thất vọng c?i g?? Ch?nh miệng l?o c?c chủ n?i với ta rằng chỉ băng tục thảo mới c? thể điều trị chứng lạnh trong cơ thể thiếu so?i, hay l? ngươi kh?ng biết d?ng? Nếu ngươi kh?ng biết d?ng th? ta sẽ đi t?m l?o c?c chủ..."
"Niếp Đạc." Lận Thần hạ m? mắt. "Cha ta n?i với ngươi về băng tục thảo bao giờ?"
"Ch?nh l? năm ta phụng mệnh đi c?ng l?o c?c chủ ra biển t?m đảo đ?. Tr?n thuyền, l?o c?c chủ đ? uống một ch?t rượu. Mọi người tr? chuyện b?ng quơ, l?o nh?n gia v? t?nh nhắc tới trong thư ph?ng của Lang Gia từng ghi lại chuyện d?ng băng tục thảo chữa độc hỏa h?n, nhưng h?m sau tỉnh rượu l?o nh?n gia lại kh?ng nhận, n?i l? m?nh say rượu n?n n?i nhảm. Nhưng lần n?y trước khi đến V?n Nam, ta đ? đến thư ph?ng của ngươi tra một tư liệu kh?c, lại v? t?nh t?m được một quyển s?ch c? ghi lại chuyện n?y, c?n c? cả h?nh vẽ băng tục thảo..."
"Đ?ng." Lận Thần gật đầu. "Quả thật c? s?ch ghi như vậy. Ta cũng biết. Nhưng ngươi c? nghĩ tới hay kh?ng, đ? c? một loại kỳ dược như vậy th? v? sao mấy năm nay, cha ta v? ta vẫn kh?ng chịu n?i với c?c ngươi để c?c ngươi đi t?m?"
"Trong s?ch n?i loại cỏ n?y mọc ở nơi đầm lầy hung hiểm, c? những người t?m đến hết đời cũng kh?ng t?m được một c?y. Ta đo?n c? lẽ thiếu so?i kh?ng muốn để bọn ta phải mạo hiểm m?nh n?n mới kh?ng cho ph?p n?i ra..."
Lận Thần liếc hắn, n?i: "Ngươi đ?ng l? giỏi đo?n m?. Hắn kh?ng cho ph?p n?i th? ta v? cha ta cũng kh?ng d?m n?i? Ngươi cho rằng ta v? cha ta cũng như đ?m người c?c ngươi, bất kể hắn ra lệnh g? ch?ng ta đều ngoan ngo?n nghe theo??
"Lận c?ng tử..."
"Ta v? cha ta chưa bao giờ n?i l? bởi v? biết c? n?i ra cũng v? dụng." Tr?n gương mặt Lận Thần cũng kh?ng khỏi hiện l?n một tho?ng buồn b?. "Đ? v? dụng th? cần g? phải n?i ra để l?m c?c ngươi tiếc nuối trong l?ng."
Niếp Đạc sốt ruột giậm ch?n. "Tại sao lại v? dụng? Đ?ng l? c? người từng chữa khỏi??
"Đ?ng l? đ? chữa khỏi, nhưng ngươi biết chữa thế n?o kh?ng?" Lận Thần nh?n hai c?y cỏ trong b?nh lưu li, lại thở d?i. "C?ch chữa được ghi trong một quyển s?ch kh?c, cần t?m mười người c?ng lực th?m hậu, kh? huyết dư thừa để thay m?u cho bệnh nh?n. Sau khi thay hết m?u, bệnh nh?n coi như được t?i sinh, nhưng mười người hiến m?u n?y kh?ng những phải trải qua đau khổ m? cuối c?ng đều cạn m?u m? chết. N?i đơn giản, d?ng băng tục thảo cứu người ch?nh l? mười mạng đổi một mạng."
Niếp Đạc t?m chặt c?nh tay Lận Thần, lớn tiếng n?i m? kh?ng hề nghĩ ngợi: "Đổi mạng th? đổi mạng, ta sẵn s?ng!"
"Ta cũng sẵn s?ng!" Vệ Tranh cũng lập tức l?n tiếng.
"Ta biết c?c ngươi sẵn s?ng." Lận Thần lẳng lặng nh?n hai người bọn họ, n?i. "Cần t?m mười người sẵn s?ng đổi mạng cho Trường T? kh?ng kh? ch?t n?o, nhưng c?c ngươi c? nghĩ tới việc Trường T? c? sẵn s?ng hay kh?ng?"
"C? thể b? mật l?m hay kh?ng?"
"Kh?ng thể. Cả qu? tr?nh, hai b?n đều phải duy tr? sự chăm ch? v? tỉnh t?o tuyệt đối, kh?ng b?n n?o được ph?p do dự. Thậm ch? c? thể n?i l? do người bệnh chủ động h?t kh? huyết từ tr?n người mười người hiến mạng n?y..." Ngữ điệu của Lận Thần lạnh nhạt nhưng lại lộ ra vẻ đau thương kh?ng n?i n?n lời. "C?c ngươi đều rất hiểu Trường T?, muốn hắn l?m như vậy th? chẳng th? giết qu?ch hắn cho xong...?
Hai ch?n bủn rủn, Niếp Đạc ngồi xuống ghế đ?.
"Khoảng một trăm năm trước, người chữa khỏi được độc hỏa h?n đ? đ? h?t hết m?u tươi của mười huynh đệ cam t?m t?nh nguyện d?ng t?nh mạng cho hắn." Lận Thần quay đầu kh?ng nh?n Niếp Đạc, tiếp tục n?i. "Hắn giữ được mạng nhưng lại vứt bỏ t?nh nghĩa trong l?ng m?nh. Tr?i ngược với hắn, Trường T? chưa từng suy nghĩ đến cơ hội k?o d?i t?nh mạng n?y nhưng hắn lại giữ được t?nh huynh đệ, thứ hắn coi trọng nhất tr?n đời n?y... T?nh mạng v? đạo nghĩa, được c?i n?y mất c?i kia, lựa chọn b?n n?o chỉ phụ thuộc v?o bản t?m của m?nh m? th?i."
"Nhưng... nhưng..."' Vệ Tranh nắm chặt tay, kh?n kh?n n?i. "V? sao người nhất t?m nghĩ đến t?nh mạng của m?nh th? được sống, c?n thiếu so?i kh?ng đ?nh l?ng hại ch?ng ta lại phải chết? Trời cao đưa ra lựa chọn như vậy đ?ng l? qu? t?n nhẫn, rốt cuộc sự c?ng bằng của ?ng trời ở đ?u?"
"Ta cũng từng hỏi một c?u như vậy, ngay cả cha ta cũng kh?ng giải đ?p được. Nhưng Trường T? lại n?i, trong mắt người đời, sống chết l? chuyện rất lớn, nhưng trong mắt ?ng trời, thế gian rộng lớn, vạn kiếp mịt mờ, vũ trụ m?nh m?ng, sự c?ng bằng của ch?ng sinh quyết kh?ng được thể hiện ở sự d?i ngắn của tuổi thọ con người. Vẫn thường nghe c? được tất c? mất, người kia d? đ? sống s?t nhưng c?i hắn mất chẳng lẽ kh?ng phải thứ c?n quan trọng hơn t?nh mạng hay sao?" Lận Thần vẫn cười nhưng trong mắt lại lấp l?nh ?nh nước. "Nghe những lời hắn n?i th? c? vẻ hắn đ? sắp tham ngộ th?nh Phật rồi. Nếu c?c ngươi c? thể hiểu được t?m tư của hắn th? cũng đừng d?ng sự trung th?nh của m?nh để gi?y v? hắn nữa. Hắn sẽ kh?ng đồng ?, ngược lại c?n phải tổn hao ch?t tinh lực c?n s?t lại để khuy?n nhủ c?c ngươi. Tội g? phải thế? C?n ?p hắn phải triệt ngộ như vậy nữa th? chỉ e người c?n chưa chết đ? xuất gia rồi..." N?i tới đ?y, Lận Thần cố gắng nở một nụ cười lạnh tr?n kh?e m?i, c? điều cơ mặt lại kh?ng qu? nghe lời, đ?nh phải cầm bầu rượu l?n dốc mấy ngụm, n?i tiếp: "Ngươi cũng đừng đau l?ng. Loại thảo dược kỳ diệu n?y kh?ng phải ho?n to?n v? dụng, cũng c? thể k?o d?i th?m ch?t thời gian."
Hắn vừa n?i vừa cất chiếc b?nh v?o trong ?o, vỗ vỗ vạt ?o rồi một m?nh đi trước.
Ba người bị Lận Thần bỏ lại ngo?i s?n ng?y ra như tượng đất, hồi l?u sau th?n thể vẫn kh?ng khỏi cứng đờ.
Trong ba người n?y, Niếp Đạc vui mừng l?u nhất, tr?ng ng?ng nhiều nhất, để rồi cũng phải thất vọng nhất. Hắn vẫn v?i đầu trong hai b?n tay, sau đ? Vệ Tranh đưa tay lay hắn m? hắn cũng kh?ng c? phản ứng g?.
"Niếp Đạc, ng?y mai l?c đến gặp thiếu so?i, ngươi cứ n?i l? nhớ nơi n?y n?n chống lệnh chạy tới, đừng n?i tới chuyện thảo dược... Biết ch?ng ta đau buồn, thiếu so?i cũng sẽ đau buồn..."
Niếp Đạc lại ngồi y?n một hồi l?u, hai tay nắm chặt lại, đột nhi?n xoay người, quỳ xuống trước mặt Niếp Phong, run run n?i: "Đại ca, c? một số việc... chắc huynh cũng biết rồi. B?y giờ phụ th?n v? th?c th?c đều đ? kh?ng c?n, n?n huynh phải dạy đỗ đệ, huynh đ?nh đệ một trận đi, xin huynh, huynh đ?nh đệ một trận đi!"
"Niếp Đạc, ngươi l?m g? thế?" Vệ Tranh đi tới k?o hắn dậy. "Đ?nh ngươi th? c? t?c dụng g?? Đ?nh ngươi m? c? t?c dụng th? đ? c? người hạ thủ từ l?u rồi."
"Ngươi đừng động v?o ta." Niếp Đạc hất tay Vệ Tranh ra, qu?t l?n. "Ngươi biết kh?ng, c? một thời gian ta rất hận ngươi. Vốn chẳng c?, mặc d? ta đ? động l?ng trong l?c kh?ng n?n nhưng ta đ? về, kh?ng c? ai biết, thiếu so?i cũng kh?ng ph?t hiện, nhưng v? sao ngươi nhất định phải hỏi r? r?ng xem ta thế n?o, d? phải chuốc rượu cũng ?p ta n?i! Nhưng kết quả th? sao? Ta n?i ra, bị ngươi đ?nh, bị Phi Lưu nghe thấy, tất cả đều kh?ng thể v?n hồi, cũng kh?ng c? c?ch phủ nhận..."
Vệ Tranh cũng bị hắn chọc giận, co ch?n đ? tới, cả giận n?i: "Ngươi c?n n?i nữa ?? V? sao ta đ?nh ngươi? Ngươi c? c?n nhớ ch?nh m?nh đ? n?i những g? hay kh?ng? Ngươi n?i ngươi y?u quận ch?a nhiều hơn hết thảy mọi thứ tr?n đời n?y. V? quận ch?a, ngươi kh?ng để ? đến tất cả mọi thứ, thậm ch? ngươi c? thể phản bội thiếu so?i!"
"Đ?ng!" Hai mắt đỏ hoe, Niếp Đạc nặng nề gật đầu. "Khi đ? ta n?i như vậy, cũng nghĩ như vậy, nhưng bất kể ta nghĩ thế n?o, n?i thế n?o, ta cũng biết m?nh kh?ng thể l?m như vậy. Quả thật trong l?ng ta thường xuất hiện những ? nghĩ rất ?ch kỷ, thậm ch? khi đ?o băng tục thảo trong đầm lầy, ta cũng kh?ng k?m được nghĩ, m?nh cố gắng như vậy c? phải v? chỉ cần thiếu so?i c?n sống th? ta mới c? hi vọng c? được Ngh? Ho?ng? Thiếu so?i sẽ tha thứ cho bọn ta, thiếu so?i sẽ th?nh to?n cho bọn ta. Bất kể bao nhi?u người phản đối, chỉ cần thiếu so?i sẵn l?ng giải trừ h?n ước th? bọn ta nhất định sẽ đến được với nhau... M? một khi thiếu so?i kh?ng c?n th? d? c? coi thường th?i độ v? c?i nh?n của người kh?c, bản th?n ta v? Ngh? Ho?ng... cũng vĩnh viễn kh?ng vượt qua được ranh giới trong l?ng m?nh."
"Niếp Đạc..."
"Những ? nghĩ n?y nghe c? vẻ rất buồn n?n đ?ng kh?ng?" Niếp Đạc h?t s?u một hơi, ngẩng đầu l?n. "Nhưng ta vẫn nghĩ như vậy. Tuy nhi?n sau khi nghĩ, ta đột nhi?n lại ph?t hiện những điều n?y đều kh?ng quan trọng. Vứt bỏ tất cả mọi ? nghĩ ?ch kỷ, vứt bỏ Ngh? Ho?ng, vứt bỏ sự mềm yếu v? m?u thuẫn trong l?ng ta, ta hỏi ch?nh m?nh: ?Nếu như sự thật ho?n to?n ngược lại, nếu chỉ cần thiếu so?i c?n sống th? ta sẽ vĩnh viễn kh?ng c? được Ngh? Ho?ng, ta sẽ l?m thế n?o? Đ?p ?n vẫn l? như vậy, kh?ng thể nghi ngờ, ta vẫn mong thiếu so?i c? thể tiếp tục sống. Ngươi biết rất r? cảm gi?c n?y, bởi v? ngươi cũng như vậy, tất cả ch?ng ta đều như vậy. Nhưng v? sao, v? sao lại kh?ng được? V? sao?"
Vệ Tranh nh?n hắn, trả lời bằng sự im lặng.
Niếp Phong h?t s?u một hơi, đ?i m?i t?m t?i hơi run rẩy, nước mắt rơi xuống thấm ướt lớp l?ng mỏng tr?n mặt.
So với hai người n?y, hắn từng trải hơn nhiều, c? cảm nhận s?u sắc hơn nhiều, c? điều b?y giờ hắn n?i kh?ng n?n lời, cũng đau l?ng kh?ng muốn nhiều lời.
Sau một tho?ng b?ng nổ ngắn ngủi, bầu kh?ng kh? lại trở n?n y?n tĩnh.
Niếp Đạc nh?n gương mặt đau thương, buồn b? của Vệ Tranh, hơi nhụt ch? đưa tay vỗ vai hắn, lại quỳ xuống b?i lạy huynh trưởng, n?i: "Đại ca bảo trọng, đệ đi đ?y."
"Ngươi đi đ?u?" Vệ Tranh lập tức nhảy dựng l?n.
"Ta về V?n Nam. Thiếu so?i kh?ng cho ta tới, hai người đừng n?i với thiếu so?i, b?y giờ ta lại b? mật trở về."
Niếp Đạc lắc đầu, xoay người đi ra ngo?i nhưng bị Vệ Tranh đưa tay giữ lại.
"Ngươi đừng đi, cứ để thiếu so?i tr?ch cứ mấy tiếng, ở lại kinh th?nh đi." ?nh mắt Vệ Tranh khẽ động, như thể kh?ng muốn n?i nhưng lại kh?ng thể kh?ng n?i. "Về V?n Nam đường s? xa x?i, ta sợ... đến l?c... kh?ng kịp th?ng b?o cho ngươi..."
"Th?ng b?o c?i g??" Niếp Đạc bị ẩn ? trong c?u n?i của Vệ Tranh l?m cho kinh ho?ng, tr?i tim gần như ngừng đập. "Rốt cuộc ? ngươi l? g??"
Vệ Tranh cố gắng nuốt nước miếng, n?i nhỏ: "Cục diện ở kinh th?nh rất tốt, kh?ng c?n như khi thiếu so?i kh?ng cho ngươi đến đ?y nữa... Hơn nữa t?nh h?nh thiếu so?i kh?ng tốt lắm, ngươi vẫn n?n ở lại."
"Kh?ng tốt lắm l? thế n?o? Chẳng phải Lận c?ng tử đang ở đ?y sao?"
Vệ Tranh nh?n hắn, nước mắt đột nhi?n tr?o ra, kh?ng khỏi quay đầu đi để che giấu, lại bị Niếp Đạc k?o về ?p hỏi: "Thiếu so?i vẫn viết thư n?i m?nh rất tốt, thiếu so?i cũng n?n rất tốt, b?y giờ thiếu so?i vừa mới qua ba mươi tuổi, ngươi c? biết hay kh?ng? Ngươi n?i nhảm c?i g? th??"
Niếp Phong chậm r?i đưa tay ra nắm chặt tay đệ đệ. Đại tướng ti?n phong của X?ch Diễm qu?n năm đ? l? người c?n c? thể ổn định đại cục hơn g? thiếu so?i ph?ng kho?ng, ngạo mạn đ?, l?c n?y t?nh h?nh cũng kh?ng kh?c g?.
Trong ?nh mắt ổn định v? b?nh tĩnh của hắn, Niếp Đạc chậm r?i khống chế được t?m t?nh của m?nh, bu?ng b?n tay đang t?m chặt Vệ Tranh ra.
Bầu kh?ng kh? đ?ng đặc đến mức l?m người ta ngạt thở, ba người đều kh?ng n?i g? nữa.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp