Lang Gia Bảng

Chương 64: Bức thư địa ngục


Chương trước Chương tiếp

Đ?m đ? Niếp Đạc ở trong ph?ng của đại ca hắn, kh?ng c? tiếng động, kh?ng c? trằn trọc, chỉ c? một đ?m kh?ng ngủ, mở mắt đến tận l?c b?nh minh.

H?m sau xuống giường, hắn rửa mặt sạch sẽ, mang bộ mặt hơi xanh xao đến gặp thiếu so?i của hắn.

C? lẽ quả thật v? cục diện kinh th?nh đ? kh?c trước, l?c nh?n thấy Niếp Đạc quỳ xuống trước mặt thỉnh tội, Mai Trường T? kh?ng hề tức giận, trong đ?i mắt chăm ch? nh?n hắn c?n mang v?i phần kh? sắc vui mừng, mặc d? vẫn tr?ch cứ nhưng cũng chỉ n?i một c?u mơ hồ: "Sao lại kh?ng nghe lời", sau đ? hỏi han t?nh h?nh quận ch?a Ngh? Ho?ng gần đ?y.

Thực ra, d? Niếp Đạc ở V?n Nam nhưng hai người vẫn tận lực n? tr?nh kh?ng gặp mặt, l?c n?y Mai Trường T? hỏi, Niếp Đạc sợ ch?ng suy nghĩ nhiều, kh?ng d?m n?i thực t?nh, chỉ trả lời một c?ch mơ hồ: "Quận ch?a vẫn tốt."

L?c n?y Ch?n B?nh đi v?o nhắc nhở Mai Trường T?: "T?ng chủ, h?m nay l? ng?y sinh của Ng?n hầu, mấy ng?y trước đ? đưa thiếp mời t?ng chủ đến ngắm hoa quế. T?ng chủ đ?ch th?n đến hay chỉ gửi qu? mừng th?i?"

Mai Trường T? trầm ng?m một l?t. "Chuẩn bị một ch?t, chiều nay ta đi một chuyến."

Lận Thần nằm b? tr?n b?n, d?ng tay chống cằm, n?i: "Ng?y sinh của Ng?n hầu chắc cũng mời Th?i tử?"

Mai Trường T? quay sang liếc hắn một c?i, biết hắn đ? đo?n được v? sao h?m qua t?m t?nh m?nh kh?ng b?nh thường, cười n?i: "Đ? biết hết rồi th? d? cố ? tr?nh mặt cũng chẳng c? ? nghĩa g?. Ta cũng đ? nghĩ một đ?m, chuyện đ? đến nước n?y, vẫn n?n thường xuy?n gặp mặt để sớm quen với việc n?y, sẽ c? lợi hơn đối với cả Cảnh Diễm v? ta."

"Vậy ngươi dẫn ta c?ng đi." Lận Thần đứng l?n, duỗi lưng một c?i. "Ta th?ch cậu ấm suốt ng?y cười t?t mắt của nh? họ Ng?n, hắn từng đến Lang Gia c?c bỏ tiền hỏi xem th? tử của hắn sau n?y như thế n?o. Đ?ng l? đ?ng y?u!"

"Cho n?n ngươi mới n?i nhảm để tr?u hắn?"

"H? h?." Lận Thần cười v? t?m, cũng kh?ng phản b?c, lại chạy ra ngo?i s?n đuổi theo Phi Lưu.

Mai Trường T? kh?ng để ? đến hắn, dựa v?o lưng ghế hỏi Niếp Đạc t?nh h?nh ph?ng vệ ở bi?n giới gi?p Đại Sở của V?n Nam, lại dặn d? hắn ch? ? đến cục diện Đ?ng hải.

Niếp Đạc vừa n?i chuyện với ch?ng vừa ch? ? quan s?t th?n h?nh v? dung nhan vị thiếu so?i đ? kh?ng gặp cả năm nay, c?ng nh?n kĩ c?ng hiểu r? lời n?i của Vệ Tranh tối qua kh?ng phải l? kh?ng c? căn cứ, trong l?ng kh?ng khỏi x?t xa, đau đớn như bị dao cắt.

Tr?i ngược với hắn, Mai Trường T? lại kh?ng ch? ? nh?n mặt vị thuộc cấp n?y, sau một l?c n?i chuyện, ch?ng dừng lại nghỉ ngơi, thất thần nh?n ra ngo?i cửa sổ.

Tiếng cười to của Lận Thần truyền từ ngo?i s?n v?o nghe c? vẻ như v? c?ng vui vẻ, kh?ng ch?t phiền muộn, mặc d? thế gian n?y kh?ng thể c? người kh?ng hề biết đến phiền muộn.

?Niếp Đạc..." Sau khi y?n tĩnh lắng nghe một l?t, Mai Trường T? khẽ gọi một tiếng.

?C? thuộc hạ."

?Cảnh Diễm đ? biết ta." Mai Trường T? quay lại, điềm đạm nh?n hắn. "Ngươi biết đấy, hắn l? người cố chấp, nhất định sẽ phản đối chuyện của ngươi v? Ngh? Ho?ng? Ngươi phải ki?n nhẫn một ch?t, ta sẽ nghĩ c?ch."

Niếp Đạc im lặng nh?n ch?ng, kh?ng biết v? sao trong l?ng đột nhi?n cảm thấy cực k? giận dữ, kh?ng nhịn đươc gầm th?nh tiếng: "Thiếu so?i, xin ng?i đừng bận t?m đến thuộc hạ v? quận ch?a. Chuyện n?y kh?ng quan trọng, cũng kh?ng gấp g?p. B?y giờ quan trọng nhất l? ng?i, ng?i r? r?ng..."

N?i đến đ?y hắn liền dừng lại, kh?ng thể n?i tiếp được nữa.

R? r?ng c?i g?? R? r?ng t?nh mạng đ? mong manh như tơ nhện, r? r?ng ng?y n?o cũng phải lo trăm c?ng ngh?n việc, v? sao c?n muốn ?m đồm th?m việc nữa, hao ph? tất cả t?m huyết? C? một điều Mai Trường T? kh?ng nghĩ đến, đ? l? khi ch?ng cắt gọt t?nh mạng m?nh từng ch?t v? những vong hồn, v? bẳng hữu cũ, v? c?c huynh đệ đ? gắn b? sống chết, ch?ng lại qu?n rằng người kh?c cũng sẽ lo lắng cho ch?ng, qu?n mất sự ?y n?y v? đau đớn trong l?ng bằng hữu v? thuộc hạ c?a m?nh khi phải trơ mắt nh?n ch?ng kh?ng ngừng hi sinh.

Sau khi gầm l?n một c?u, Niếp Đạc lại c? ch?t l?ng t?ng, hai mắt ầng ậng nước, ngồi tựa tr?n v?o tay vịn ghế ngồi của thiếu so?i, c?n Mai Trường T? th? ngơ ng?c nh?n hắn, vẻ mặt rất kh? hiểu.

Kh?ng biết Lận Thần đ? xuất hiện ngo?i cửa sổ từ khi n?o, nghi?ng đầu nh?n cảnh tượng trong ph?ng, than thở: "Trường T?, ta nh?n vẻ mặt ngươi l? biết ngươi vốn kh?ng hiểu Niếp Đạc đang giận dữ c?i g?.?

Mai Trường T? c?n chưa trả lời, Niếp Đạc đ? nhảy dựng l?n c?i lại: "Ngươi đừng n?i bậy, ta đ?u c? giận dữ? L?m sao ta c? thể giận dữ với thiếu so?i chứ?"

"Tốt, tốt, tốt." Lận Thần nh?n vai, n?i "Coi như ta lắm chuyện. Thật sự kh?ng chịu nổi đ?m người c?c ngươi, kh?ng chịu nổi, kh?ng chịu nổi nữa. Một người ph?ng kho?ng, phong lưu như ta sao lại chơi c?ng với đ?m c?c ngươi chứ?"

L?c n?y Phi Lưu đột nhi?n xuất hiện, bưng một chậu nước lớn hắt về ph?a Lận Thần từ khoảng c?ch mấy bước, lập tức biến Lận Thần th?nh một con chim sẻ đi mưa, đồng thời lớn tiếng n?i: "Thua rồi!"

Lận đại c?ng tử quả nhi?n kh?ng hổ l? nh?n vật ph?ng kho?ng như lời hắn khoe khoang, chỉ ngẩn ra một l?t đ? b?nh tĩnh lại, lau nước lạnh tr?n mặt, tao nh? xoay người lại đối mặt với Phi Lưu, nghi?m mặt n?i: "Tiểu Phi Lưu, ta n?i nghi?m t?c với ngươi, mặc d? vừa rồi ta v? ngươi c? chơi tr? hắt nước nhưng ch?ng ta đ? hưu chiến nửa khắc, m? ta lại đang đ?m luận đề t?i kh?c với T? ca ca của ngươi, người b?nh thường đều n?n biết tr? chơi đ? kết th?c. L?c n?y ngươi l?n đến sau lưng ta hắt nước, h?nh vi n?y l? rất sai lầm, hơn nữa kh?ng được t?nh l? kết quả, ngươi hiểu chưa?"

Hiển nhi?n Phi Lưu kh?ng hiểu, bởi v? hắn lập tức giận dữ tới đỏ mặt. "Thua rồi! Chơi xấu!" .

Bị hai người n?y quấy rối, bầu kh?ng kh? bi thương tho?ng c?i biến mất kh?ng c?n dấu vết.

Niếp Đạc h?t s?u một hơi, đứng thẳng người l?n, hơi ảo n?o v? vừa rồi đột nhi?n kh?ng khống chế được t?m t?nh m? l?m phiền thiếu so?i. May m? l?c n?y sức ch? ? của Mai Trường T? đ? chuyển qua Phi Lưu, đang cười vuốt t?c hắn, nghe hắn l?n ?n sự h?n hạ của Lận Thần.

Cuối c?ng, dựa theo nguy?n tắc gi?o dục trẻ con kh?ng thể nuốt lời, chủ nh?n T? trạch ?p Lận Thần thực hiện giao ước v? bị thua: mặc v?y d?i m?a quạt. Tất cả mọi người trong T? trạch đều tới xem, nhất thời tiếng cười đ?a, h? h?t qu?t sạch những đau thương v? nặng nề mấy ng?y nay.

Buổi chiều, Lận Thần xem mạch cho Mai Trường T?, vẻ mặt coi như h?i l?ng.

L?c n?y L? Cương đ? chuẩn bị xong cho chuyến đi ch?c thọ, hai người liền c?ng l?n một chiếc xe ngựa, lắc lư chạy tới phủ Ng?n hầu.

Mặc d? đ? n?i kh?ng c?n cố ? tr?nh mặt nhưng trước l?c Mai Trường T? tới phủ Ng?n hầu, Ti?u Cảnh Diễm vừa tới đ? vội v? đi về, cho n?n hai người kh?ng hề gặp mặt.

V? chưa hết quốc tang n?n vẫn kh?ng thể tụ tập yến ẩm, cho n?n Ng?n hầu mời kh?ch với danh nghĩa đến ngắm vườn quế rộ hoa trong hậu viện, hơn nữa người nhận được thiếp mời cũng kh?ng nhiều, cả phủ đệ vẫn rất thanh tĩnh. L?c Mai Trường T? đi v?o, trong sảnh Quế Hương chỉ c? bốn, năm người. Mọi người đều biết nhau, chỉ c? điều kh?ng th?n quen n?n sau khi ch?o hỏi chỉ h?n huy?n dăm c?u ba điều.

"Sao kh?ng thấy Dự T?n đ?u?" Mai Trường T? nh?n quanh, hỏi.

"H?m nay n? ở đ?y hơn nửa ng?y chi?u đ?i kh?ch c?ng ta, kh?ng l?u trước l?c T? ti?n sinh đến, n? n?i phải đưa một bằng hữu đi xa n?n đ? ra ngo?i rồi."

Vẻ mặt Mai Trường T? hơi thay đổi, nhưng lại lập tức cười, kh?ng nhắc đến chuyện n?y nữa.

Như h?m nay đến cũng chỉ l? cho tận lễ, mục đ?ch mời kh?ch của Ng?n Khuyết cũng kh?ng ngo?i cho thấy ?ng ta đ? bắt đầu quan t?m đến cục diện triều đ?nh trở lại, cho n?n kh?ng c? chuyện g? quan trọng cần n?i, sau khi ngồi một l?t, Mai Trường T? liền đứng dậy c?o từ.

Tr?n đường về, xe ngựa chạy theo một đường tắt qua đường Chu Tước. Đến một ng? tư, một chiếc xe ngựa m?u đen đi từ ph?a nam tới, v? vậy người đ?nh xe của T? trạch gh?m cương ngựa tr?nh sang b?n cạnh để cho chiếc xe kia đi qua.

"Phủ Lỵ Dương. Nh?n qua cửa sổ bu?ng r?m, Lận Thần lẩm bẩm đọc h?ng chữ tr?n chiếc đ?n lồng phủ sa đen treo trước xe ngựa.

"V?i ng?y trước, tin Tạ Ngọc chết đ? truyền về đến đ?y." Mai Trường T? than nhẹ một tiếng. "Bằng hữu h?m nay Dự T?n ra ngo?i tiễn đưa c? lẽ ch?nh l? Tạ Bật. Mặc d? đến Kiềm Ch?u đường x? xa x?i nhưng th?n l? con trai, vẫn phải đến đưa xương cốt phụ th?n về mới được. Chỉ thương Lỵ Dương c? c?, b?y giờ b?n người kh?ng c?n đứa con n?o cả??

"Chỉ cần c? lệnh l? bọn ch?ng đều sẽ về." Lận Thần trừng mắt nh?n ch?ng. "Th?ng cảm c?i g?, c?n tốt hơn ngươi nhiều."

Mai Trường T? kh?ng để ? đến giọng điệu tồi tệ của hắn, ngược lại kh?e miệng c?n để lộ nụ cười khẽ, vỗ vỗ c?nh tay Lận Thần, n?i nhỏ: "Lận Thần, đa tạ ngươi..."

Người ngồi tr?n xe ngựa của phủ Lỵ Dương đ? ch?nh l? trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương. B? vừa mới ra ngo?i cổng th?nh tiễn ch?n đứa con cuối c?ng b?n người, đưa hắn vượt n?i s?ng, đến một nơi c?ch xa ngo?i ng?n dặm để đưa di h?i của phụ th?n hắn về.

Tạ Bật kh?c ca ca Ti?u Cảnh Duệ của hắn. Tạ Bật l? thế gia c?ng tử thật sự, những g? hắn biết về giang hồ chỉ c? phong cảnh v? c?c truyền thuyết. Tr?n đường đi n?i cao s?ng d?i, mặc d? c? mang mấy gia bộc b?n người nhưng mẫu th?n của hắn vẫn kh? tr?nh khỏi lo lắng trong l?ng.

Vừa rồi ở ngo?i cửa Nam Việt, người đến tiễn đưa chỉ c? Ng?n Dự T?n. C? lẽ cũng kh?ng thể n?i rằng đ?y ch?nh l? t?nh đời ấm lạnh, nhưng ?t nhất đ? kh?ng c?n ai muốn ch? ? đến họ nữa.

Trước khi đi, Tạ Bật nhiều lần nhờ vả Ng?n Dự T?n thường xuy?n đến thăm mẫu th?n của hắn, c?u chữ th?nh khẩn, vẻ mặt b?nh tĩnh. Trải qua những v?i dập của cuồng phong b?o t?p, vị c?ng tử danh m?n khi xưa nay đ? trưởng th?nh hơn rất nhiều.

Bị che phủ bởi những sự kiện ly kỳ đ?, rất nhiều người đ? xem nhẹ sự đau khổ của Tạ Bật, thực ra, những g? hắn mất kh?ng hề ?t hơn bất cứ một ai kh?c.

Hết gia tộc, hết tiền đồ, huynh đệ ly t?n, tơ duy?n đứt đoạn.

Phụ th?n hắn từng v? c?ng k?nh trọng giờ đ?y chỉ để lại cho hắn một đời ? danh.

Nhưng đối mặt với biến cố long trời lở đất như vậy, hắn lại kh?ng thể sa s?t tinh thần, kh?ng thể ch?n nản, bởi v? hắn phải chăm s?c mẫu th?n đang ng?y một yếu đi.

Từ trước đến nay, Tạ Bật vẫn kh?ng phải đứa con trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương y?u thương, chiều chuộng nhất, nhưng sau khi đại nạn đến, hắn lại chứng minh m?nh l? đứa con c? thể tr?ng cậy nhất. Hắn phải xử l? cục diện rối rắm sau khi một phủ đệ sụp đổ, dọn đẹp đồ đạc, cho c?c t?i tớ nghỉ việc. Hắn lu?n đế ? tới t?m t?nh của mẫu th?n, c?ng b? thức trắng những đ?m kh? ngủ. Hắn an t?ng tiểu muội, tiễn đưa người huynh trưởng, động vi?n đệ đệ đang học trong thư viện T?ng Sơn để hắn kh?ng qu? bị ảnh hưởng bởi đại nạn lần n?y.

M? l?c n?y hắn c?n phải chuẩn bị h?nh trang đơn giản, lặn lội đường xa đi đưa linh cữu của phụ th?n hồi hương.

Th?n l? thế tử của phủ Ninh Quốc hầu, Tạ Bật được gi?o dục để kế thừa tập ấm, m? giờ đ?y những g? hắn phải đối mặt lại l? cục diện trước kia chưa bao giờ nghĩ đến. Cho nến l?c tiễn đưa, Ng?n Dự T?n n?i một c?u rất ch?n th?nh: "Tạ Bật, trước kia ta đ? đ?nh gi? thấp ngươi."

Tiễn ch?n đứa con cuối c?ng, nước mắt của trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương đ? cạn kh?. B? từ chối kh?o đề nghị c?ng đi của Ng?n Dự T?n, một m?nh ngồi tr?n xe ngựa trống kh?ng, trở lại t?a phủ đệ đ? kh?ng thể gọi l? nh? của m?nh.

Về đ?i ngộ, tất cả mọi chế độ của trưởng c?ng ch?a vẫn được giữ nguy?n như cũ. Đưa mắt nh?n quanh, vẫn h?o hoa xa xỉ, nhưng s?u trong nội t?m b? lại cảm thấy m?nh đ? ngh?o kh? kh?ng c?n g? cả, những thứ qu? gi?, những người v? t?nh cảm tr?n qu? trong l?ng đều đ? rời b? m? đi.

Nhũ mẫu đ? hầu hạ b? từ khi c?n nhỏ đi tới gi?p b? thay v?y ?o mỏng, th?o b?i t?c, để b? nằm tr?n giường với tư thế thoải m?i nhất. Hai thị nữ nửa quỳ b?n đầu gối nhẹ nh?ng đấm b?p bắp ch?n cho b?, một thị nữ kh?c tay cầm quạt l?ng phe phẩy gi? m?t. Ngọc trản chứa thanh lộ, dưới cửa sổ đốt xạ hương, vẫn xa hoa ph? qu? như thường ng?y, trừ sự trống vắng v? bi thương nơi đ?y l?ng.

Từng ki?n cường v? mạnh mẽ m? b? cũng kh?ng chịu nổi mất m?t qu? lớn, t?nh th?n, t?nh y?u, chồng con, từng đao kh?ng ngừng cắt, cắt đến l?c qu?n cả đớn đau, chỉ c?n lại sự t? liệt v? yếu đuối.

"C?ng ch?a uống b?t canh an thần nh??" Nhũ mẫu nhỏ giọng khuy?n bảo, trong mắt chỉ c? sự x?t thương v? lo lắng.

Kh?ng đ?nh l?ng để b? gi? t?c bạc phải lo lắng hơn nữa, trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương cố gắng để tinh thần phấn chấn hơn một ch?t, n?i: "Được. Cứ để đ? tự ta uống. Mọi người đi nghỉ hết đi, ta muốn y?n tĩnh một l?t."

Nhũ mẫu ra hiệu cho thị nữ đặt b?t canh xuống, dẫn bọn ch?ng đi hết ra ngo?i, nửa khắc sau lại nhẹ nh?ng v?o xem. Thấy b?t canh đ? hết, trưởng c?ng ch?a đ? nhắm mắt ngủ y?n tr?n giường, thần th?i coi như b?nh thản, nhũ mẫu mới tho?ng y?n l?ng, để tiểu nha đầu đỡ đi nghỉ ngơi.

Hiện l? cuối hạ, tiếng ve đ? ngớt, tiếng chim ch?c m?a thu c?n chưa vang l?n, bốn ph?a tĩnh lặng như nước. L?c ngủ, trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương kh?ng th?ch c? người b?n cạnh, cho n?n sau khi bu?ng m?n, c?c cung nữ đều lui ra đứng hầu ngo?i cửa điện, trong ph?ng chỉ c?n lại một m?nh b?.

Trong cảnh tĩnh lặng n?y, r?m cửa b?n ch?i nh? ph?a t?y đột nhi?n khẽ động. Một b?ng d?ng mảnh dẻ nhẹ nh?ng l?ch v?o kh?ng tiếng động, chỉ tho?ng chốc đ? đi tới b?n giường, trước hết ngồi xuống quan s?t người nằm tr?n giường, sau đ? nhẹ nh?ng nhấc b?n tay để b?n h?ng của trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương sang b?n cạnh, v?n vạt ?o b? l?n.

Tr?n chiếc ?o l?t m?u trắng b?n trong, một chiếc t?i thơm m?u v?ng s?ng rất nổi bật được buộc v?o d?y lưng. Người nọ lập tức lộ vẻ vui mừng, vội đưa tay cởi sợi d?y tr?n t?i thơm.

Mặc d? chiếc t?i thơm n?y nh?n rất b?nh thường nhưng lại được buộc thắt mấy n?t v?o d?y lưng. Người nọ thử cởi một l?c m? kh?ng thể cởi được n?n lấy một con dao nhỏ trong tay ?o ra định cắt sợi d?y, đột nhi?n cảm thấy một luồng k?nh phong rất mạnh ập đến sau lưng, liền kinh h?i xoay người n? tr?nh nhưng kh?ng kịp, vừa nghi?ng vai đ? bị một chưởng đ?nh tr?ng sau lưng, cả người bay ra xa mấy trượng, đập v?o c?y cột m?u son rồi rơi xuống, miệng phun m?u tươi, lập tức h?n m? bất tỉnh.

Động tĩnh n?y kh?ng hề nhỏ, chẳng những c?c thị nữ ngo?i điện x?ng v?o m? trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương đang ngủ cũng bị đ?nh thức, lập tức xoay người ngồi dậy.

Nhưng b? c?n chưa thấy r? tất cả xung quanh th? một đ?i tay vững chắc đ? giữ chặt hai bả vai b?, đồng thời giọng n?i điềm đạm quen thuộc vang l?n b?n tai: "Mẫu th?n kh?ng sao chứ?"

To?n th?n trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương run l?n, ?nh mắt ngơ ng?c nh?n khu?n mặt trước mắt.

Đen hơn một ch?t, gầy hơn một ch?t, ?nh mắt cũng trầm tĩnh hơn, chững chạc hơn, c? điều đ?y ch?nh l? khu?n mặt của đứa con b? y?u thương nhất, đứa con được b? b?nh vực nhất, bị tổn thương nhiều nhất v? cũng l?m b? ?y n?y nhất.

"Cảnh Duệ?" C?i t?n n?y vừa vang l?n qua đ?i m?i trắng nhợt, nước mắt đ? kh? cạn lại lập tức tu?n tr?o.

B? ?m chặt hắn v?o l?ng, kh?ng muốn bu?ng tay.

"V?ng, l? con..." Ti?u Cảnh Duệ vỗ lưng mẫu th?n, d? mắt đ? đỏ nhưng nụ cười vẫn nở tr?n m?i.

Trước kia ph? qu? an b?nh, mẹ con giữ khoảng c?ch đ?ng lễ gi?o. Giờ đ?y sau kiếp nạn mới c? sự th?n mật như m?u thịt giao h?a.

''Cảnh Duệ, con về sớm một ng?y th? tốt." Rơi nước mắt một hồi, trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương h?t mấy hơi thật s?u, v?ng tay khẽ nới lỏng ra để nh?n mặt con trai. "H?m nay Bật Nhi xuất ph?t đi Kiềm Ch?u, con kh?ng gặp được n?..."

"Con đ? nghe quản gia n?i. Kh?ng sao, nhị đệ đi đưa linh cữu, sẽ nhanh ch?ng trở về." Ti?u Cảnh Duệ d?ng tay ?o lau nước mắt cho mẫu th?n, dịu d?ng n?i. ?Trước khi nhị đệ về, con sẽ ở b?n mẹ."

Chỉ l? một c?u b?nh thường, kh?ng ngờ lại khiến trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương rơi lệ lần nữa. Sau khi cố gắng ngừng kh?c, b? vẫn nh?n con trai chằm chằm, hai mắt kh?ng rời khỏi người Ti?u Cảnh Duệ.

Ti?u Cảnh Duệ b?nh tĩnh hơn, l?c n?y nhớ tới người vừa rồi bị m?nh một chưởng đ?nh bay kia, hắn vội đứng dậy, đi xem, chỉ thấy l? một nữ tử mặc y phục thị nữ. Do bị thương rất nặng n?n người n?y vẫn nằm y?n tại chỗ. C?c cung nữ b?n cạnh kh?ng r? nguy?n do, kh?ng ai d?m đến chạm v?o người ả.

"Cảnh Duệ, chuyện g? vậy?" Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương đứng l?n theo, đi tới tho?ng nh?n.

"Con cũng kh?ng r? lắm. V? nghe n?i mẹ đang nghỉ ngơi n?n l?c v?o con kh?ng cho người th?ng b?o, đ?ng l?c đ? thấy ả r?t dao găm ra b?n cạnh giường mẹ, trong t?nh thế cấp b?ch con đ? ra tay hơi mạnh." Ti?u Cảnh Duệ quan s?t thương thế của nữ tử đ?, cau m?y n?i. "Xem ra một giờ nửa khắc sẽ kh?ng tỉnh lại được. Nh?n c? vẻ quen quen, l? người cũ trong phủ sao?"

Một l?t sau, th? tử của một quản sự trong phủ c?ng ch?a trả lời, n?i nữ tử n?y l? hầu g?i đ? l?m trong phủ hơn ba năm. Ti?u Cảnh Duệ c?ng th?m nghi hoặc, lẩm bẩm: ?Ả ở trong phủ l?u như vậy, nếu chỉ l? để ?m s?t th? c? rất nhiều cơ hội, tại sao đến h?m nay mới hạ thủ?"

Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương cũng kh?ng khỏi cau m?y. "Giờ đ?y mẹ đ? l? một người kh?ng c?n g? quan trọng, ai lại muốn ?m s?t mẹ? Cảnh Duệ, con c? khẳng định l? khi nh?n thấy n? th? n? đang chuẩn bị giết mẹ kh?ng?"

Ti?u Cảnh Duệ nheo mắt hồi tưởng t?nh cảnh khi đ?, đột nhi?n nhướng m?y, hỏi: "Mẹ, b?n h?ng mẹ c? thứ g? kh?ng?"

"B?n h?ng?" Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương chậm r?i vuốt d?y lưng, đầu ng?n tay chạm v?o lớp lụa mềm mại của chiếc t?i thơm, sắc mặt hơi t?i đi. "Chỉ c?... chỉ c? c?i n?y... Con biết đấy, Tạ... Một bức thư tay ?ng ấy viết l?c gần đi??

Nghe b? nhắc tới bức thư tay đ?, Ti?u Cảnh Duệ lập tức nghĩ lại t?nh h?nh l?c đ?, tr?i tim thắt lại, vội n?i: "Nội dung bức thư l? g?? Mẹ đ? xem chưa??

Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương yếu ớt lắc đầu. "Mẹ giữ bức thư tay n?y cho ?ng ấy chẳng qua l? v? ?ng ấy ph? th?c để giữ t?nh mạng cho ?ng ấy. Mẹ kh?ng hề muốn xem nội dung trong đ?..."

Ti?u Cảnh Duệ cũng kh?ng hứng th? với những b? ẩn m? Tạ Ngọc lưu lại, bởi v? biết c?ng nhiều th? c?ng đau khổ, hậu quả của việc những vết bẩn trước đ?y bị khui ra ch?nh l? sự gi?y v? v? h?nh hạ kh? m? chịu đựng, điểm n?y hắn l? người r? r?ng hơn bất cứ ai.

Nhưng t?nh h?nh b?y giờ l? đ? c? người động thủ nhằm v?o bức di cảo n?y, nếu như kh?ng biết r? nội dung trong đ? th? sẽ rất kh? suy đo?n kẻ th? l? ai, cũng kh?ng ph?n đo?n được mức độ nguy hiểm của t?nh h?nh, cho n?n hắn suy nghĩ rất l?u, cuối c?ng vẫn đuổi tất cả hạ nh?n đang ở trong ph?ng ra ngo?i.

"Cảnh Duệ, con muốn xem ??" Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương cầm tay hắn.

"An nguy của mẹ l? điều rất quan trọng, biết bức thư đ? li?n quan tới người n?o th? mới biết ứng đối ra sao. Nếu mẹ thật sự kh?ng muốn biết th? một m?nh con đọc l? được."

Trưởng c?ng ch?a Ly Dương cười nhạt, c?i đầu mở t?i thơm b?n h?ng, lấy chiếc khăn lụa loang lổ n?t mực ra, dịu d?ng n?i: "Đ? xem th? mẹ con m?nh c?ng xem. Nếu như đ? lại l? một vết thương ng?y trước th? hai người thừa nhận d? sao cũng tốt hơn một người."

Ti?u Cảnh Duệ đưa tay nhận chiếc khăn lụa, ngồi xuống b?n cạnh mẫu th?n, trải phẳng chiếc khăn ra. Hai mẹ con nắm hai g?c khăn, đọc kỹ một lượt từ đầu.

L?c đầu, vẻ mặt hai người chỉ hơi ngưng trọng, nhưng c?ng đọc th? m?u m?u tr?n mặt c?ng biến mất, cuối c?ng gương mặt trờ n?n trắng bệch, chiếc khăn d?i tr?n tay lại như c? sức nặng vạn c?n. Đọc đến phần sau, Lỵ Dương nhẹ bu?ng tay, cả người gục xuống gối, đưa tay che mặt m?nh lại.

Ti?u Cảnh Duệ cắn chặt răng, cầm g?c khăn lụa mẫu th?n vừa thả ra, cầm tr?n tay đọc đến chữ cuối c?ng.

Trước khi đọc bức thư n?y, hắn đ? tưởng tượng ra những chuyện l?m người ta kinh h?i, nhưng sau khi xem xong, hắn mới biết những chuẩn bị t?m l? l?c đ? ho?n to?n kh?ng c? t?c dụng g?.

Những văn tự như tạt v?o mặt khiến m?u trong người hắn đều đ?ng th?nh băng cứng, sự sợ h?i lan khắp to?n th?n.

Sau khi trải qua đ?m ?n đoạn nghĩa tuyệt đ?, Ti?u Cảnh Duệ cho rằng đ? kh?ng c?n chuyện g? c? thể dễ d?ng l?m t?m t?nh m?nh chấn động nữa. Nhưng ch?n tướng m? chiếc khăn mỏng manh n?y b?y ra h?m nay lại l? một địa ngục kh?c ho?n to?n kh?ng giống nỗi đau về th?n thế của c? nh?n hắn, một địa ngục s?u hơn, đen tối hơn, ti tiện hơn, v? sỉ hơn, một địa ngục tr?n ngập m?u tanh, o?n hận, thảm thiết v? bi phẫn.

Trong l? luyện của địa ngục n?y mai t?ng một đời hiền vương, một đời danh so?i v? bảy mươi ng?n trung hồn, mai t?ng thiếu ni?n ch?i mắt nhất, s?ng ngời nhất đế đ? Kim Lăng năm đ?, cũng mai t?ng hi vọng đối với l? tưởng v? sự trong sạch của v? số nh?n t?m.

Chiếc khăn lụa mềm mại, nhẵn nhụi vốn n?n c? x?c cảm m?t lạnh nhưng khi Ti?u Cảnh Duệ d?ng sức nắm chặt n? trong l?ng b?n tay lại cảm nhận r? r?ng một ngọn lửa b?ng ch?y đang lan v?o cơ thể theo mạch m?u to?n th?n như muốn đốt ch?y lục phủ ngũ tạng của hắn.

Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương ng? vật xuống giường, kh?c th?nh tiếng, gần như kh?ng thể n?o h?t thở được nữa.

Dường như m?u tươi của tỷ muội Tần Dương bắn tung t?e tr?n bậc ngọc lại một lần nữa hiện l?n trước mặt, nhuộm tất cả những thứ trong tầm nh?n th?nh m?u đỏ tươi, trọn đời cũng kh?ng tẩy sạch được.

Ti?u Cảnh Duệ đưa tay giữ đ?i vai gầy yếu của mẫu th?n, k?o b? quay về ph?a m?nh.

Trong nh?y mắt, ?nh mắt của hai mẹ con gặp nhau, hai b?n đều hiểu được suy nghĩ trong l?ng đố? phương.

"Kh?ng được, kh?ng được..." Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương hoảng sợ giữ c?nh tay con trai, mồ h?i lạnh chảy r?ng r?ng tr?n tr?n. "Vụ ?n n?y l? đ?ch th?n bệ hạ ph?n x?t, con c? thể l?m g? được?"

Ti?u Cảnh Duệ chăm ch? nh?n mẫu th?n, ?nh mắt b?nh tĩnh kh?ng hề lay động.

"Mẹ?Con kh?ng biết m?nh c? thể l?m g?, con chỉ biết... đứng trước ch?n tướng như vậy, con kh?ng thể kh?ng l?m g? cả??

L?c n?i c?u n?y, ngữ điệu của Ti?u Cảnh Duệ kh?ng cao nhưng lại lộ ra một sự ki?n định v? quyết t?m. Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương cảm thấy như c? một b?n tay v? h?nh đang b?p chặt cổ họng b?, khiến b? kh?ng thể kh?ng giữ chặt lấy con trai như một người chết đuối b?m v?o kh?c gỗ.

"Cảnh Duệ, con nghe mẹ n?i... Con kh?ng biết... con kh?ng biết ?ng ta t?n nhẫn thế n?o đ?u. Năm đ? kh?ng phải kh?ng c? người k?u oan, nhưng ?ng ta kh?ng?kh?ng nghe! Tấn Dương tỷ tỷ, Thần phi, Cảnh Vũ... Khi mẹ nh?n họ chết, mẹ biết Ho?ng thượng đ? hạ quyết t?m tuyệt t?nh nhất, t?n nhẫn nhất, độc địa nhất tr?n đời. Vụ ?n n?y l? vảy ngược lớn nhất trong l?ng ?ng ta, ai muốn chạm v?o sẽ đồng nghĩa với việc muốn lật đổ uy quyền ăn tr?n ngồi trước của ?ng ta, người đ? sẽ kh?ng c? kết cục tốt! Con ngẫm lại xem, L? l?o ti?n sinh, th?i ph?, c?n cả Anh vương b? b? của con, c? ai kh?ng phải người danh tiếng lẫy lừng thi?n hạ, nhất cử nhất động đều c? ảnh hưởng tới v? số người? Nhưng kết quả thế n?o? Kh?ng ai lay chuyển được l?ng dạ t?n khốc của thi?n tử... Cảnh Duệ, con đừng dại dột, chẳng lẽ con c?n c? thể th?ng c?o thi?n hạ, tuy?n dương sai lầm lớn m? Ho?ng đế bệ hạ đ? phạm phải?"

"Mẹ, vậy ch?ng ta cứ coi như kh?ng thấy g? hết sao?" Ti?u Cảnh Duệ n?i nhỏ. "X?a ch?n tướng khỏi đầu, l?m như chưa bao giờ đọc bức thư n?y đ?ng kh?ng? Nếu l?m như vậy thật th? lương t?m của mẹ con m?nh c?n c? thể c? một ngay thanh thản được nữa kh?ng?"

"Cảnh Duệ?"

"Con hiểu ? mẹ, nhưng ch?n tướng ch?nh l? ch?n tướng, d? kh?ng biết ch?ng ta c? năng lực thay đổi đen trắng đ? bị đảo lộn hay kh?ng, nhưng ?t nhất ch?ng ta cũng kh?ng thể l? kẻ đồng l?a che giấu ch?n tướng đ?." Ti?u Cảnh Duệ muốn gạt tay mẫu th?n ra nhưng lại bị nắm chặt hơn, nước mắt trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương đ? rơi xuống như chuỗi ngọc đứt d?y khiến hắn kh?ng thể kh?ng dừng lại, tiếp tục ki?n nhẫn khuy?n bảo: "Mẹ, b?y giờ đ? c? người đến cướp đoạt bức thư n?y, ch?ng ta muốn đặt th?n ngo?i chuyện cũng kh?ng được nữa. Mẹ phải tin rằng sự c?ng ch?nh cao nhất trong trời đất n?y kh?ng phải l? đế vương qu?n ho?ng m? l? đạo nghĩa v? sự thật. C? điều mẹ cứ y?n t?m, mặc d? con kh?ng thể khoanh tay phớt lờ nhưng v? mẹ, con sẽ kh?ng l?m việc lỗ m?ng."

Trưởng c?ng chứa Lỵ Dương bối rối lắc đầu, những sợi t?c rối thấm đẫm mồ h?i lạnh d?n s?t v?o m? khiến b? c?ng cỏ vẻ gi? nua v? tiều tụy. Thấy kh?ng thuyết phục được con trai, trong đầu b? đột nhỉ?n l?e l?n một suy nghĩ.

"Cảnh Duệ, chứng ta giao c?i n?y cho Th?i tử được kh?ng?"

"C?i g??"

"Th?i tử." Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương vội v?ng n?i. "Khi con kh?ng ở Đại Lương, kh?ng biết con c? nghe n?i Đại Lương đ? c? th?i tử mới kh?ng?"

Ti?u Cảnh Duệ trầm ng?m suy nghĩ, chậm r?i gật đầu. "Con c? nghe n?i, l? Tĩnh vương..."

"Đ?ng, đ?ng." Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương h?t s?u một hơi, cố gắng b?nh tĩnh trở lại. "C? lẽ con kh?ng nhớ r? nữa, thằng b? Cảnh Diễm n?y c? quan hệ kh?ng thể cắt đứt với Kỳ vương v? L?m gia. Tiểu Th? c?a L?m gia v? n? c?ng nhau lớn l?n, hai đứa n? l? bằng hữu tốt nhất. Nếu tr?n đời n?y c?n c? ai thật l?ng thật ? muốn rửa oan cho Kỳ vương v? nh? họ L?m th? người đ? nhất định l? n?. Ch?ng ta giao bức thư n?y cho Th?i tử chẳng phải c?n c? t?c dụng hơn l? cứ giữ n? hay sao?"

"Th?i tử mới..." Ti?u Cảnh Duệ chau m?y, lộ vẻ suy tư. ?Trước kia con kh?ng tiếp x?c nhiều với hắn, kh?ng hiểu hắn l? người thế n?o. Mặc d? năm đ? bọn họ c? t?nh bằng hữu, nhưng giờ đ?y Th?i tử ch?nh vị Đ?ng cung, chờ kế thừa ng?i ho?ng đế, hắn sẽ mạo hiểm chọc giận bệ hạ để lật lại một đại ?n như vậy hay sao?"

"T?m t?nh của Cảnh Diễm xưa nay vốn lương ch?nh, mẹ tin rằng n? sẽ kh?ng qu?n ?n nghĩa trước đ?y." Lỵ Dương cuộn chiếc khăn lụa lại, cho v?o trong t?i thơm, nhanh ch?ng n?i. "Mẹ sẽ đến Đ?ng cung, con đừng l?m g? cả. Bất kể th?i độ của th?i tử thế n?o, d? sao mẹ cũng l? c? c? của n?, chắc chắn sẽ kh?ng c? việc g?."

"Sao con c? thể để mẹ đi một m?nh được?" Ti?u Cảnh Duệ nở nụ cười dịu d?ng, giọng n?i lại rất ki?n định. "Th?i tử đ? kh?ng l?m kh? mẹ th? đương nhi?n cũng sẽ kh?ng l?m kh? con."

Bản ? của trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương đương nhi?n l? hi vọng con trai kh?ng phải d?nh l?u v?o chuyện n?y, nhưng d? sao cũng l? con đẻ của m?nh, b? vẫn hiểu t?m t?nh của Ti?u Cảnh Duệ, chỉ tho?ng nh?n hắn một c?i đ? biết quyết t?m của hắn đ? kh?ng thể thay đổi, đ?nh "ừ" một tiếng rồi kh?ng n?i nữa.

Đ?m đ? Ti?u Cảnh Duệ lại chỉnh đốn việc ph?ng vệ phủ c?ng ch?a, cất chiếc khăn lụa đ? tr?n người m?nh, đứng hầu b?n ngo?i tẩm điện của mẫu th?n.

Một đ?m b?nh an v? sự. S?ng sớm h?m sau, hai mẹ con ăn s?ng qua loa, t?nh to?n thời gian Th?i tử hạ triều, c?ng ngồi xe ngồi kiệu đi đến Đ?ng cung.

Mặc d? Tạ Ngọc phạm ?n bị gi?ng tội, nhưng d? sao trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương cũng l? l? ngọc c?nh v?ng, ngự muội của thi?n tử, c?c chấp sự tiếp đ?n của Đ?ng cung kh?ng d?m thờ ơ, một mặt ph?i người nhanh ch?ng đi th?ng b?o, mặt kh?c cung ngh?nh b? v?o cung.

V? vừa mới từ buổi thiết triều trở về, Ti?u Cảnh Diễm c?n chưa kịp thay mũ ?o th?i tử, liền đứng trước bậc thềm ch?nh c?c Đ?ng cung chờ vị c? c? n?y để tỏ ? trọng đ?i.

V? t?nh t?nh của hai người n?n từ trước đến nay hai c? ch?u vẫn kh?ng qu? th?n thiết, khi gặp mặt cũng chỉ lạnh nhạt ch?o hỏi lẫn nhau, sau đ? c?ng đi v?o trong c?c.

Nhưng vừa bước qua bậc cửa ch?nh c?c Đ?ng cung, trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương v? Ti?u Cảnh Duệ đang d?u b? đồng thời sững sờ, ngơ ng?c đứng y?n tại chỗ, bởi v? trong ch?nh c?c kh?ng dễ d?ng cho người kh?c v?o n?y c?n c? một người kh?c đang đứng, một người mặc ?o trắng, kh?ng c? phẩm trật cũng kh?ng c? chức tước.

L?c n?y người đ? đang cười như m?y mờ gi? nhẹ, vừa khom người thi lễ với trưởng c?ng ch?a vừa n?i: "Thảo d?n b?i kiến trưởng c?ng ch?a điện hạ! Cảnh Duệ, đ? l?u kh?ng gặp!"

Năm ngo?i Ti?u Cảnh Duệ rời kinh, Mai Trường T? bề ngo?i vẫn l? người của Dự vương, giờ đ?y c?n kh?n chuyển dời, ch?ng đ? c? thể h?nh diện đứng b?n cạnh Th?i tử t?n nhậm. Nh?n cảnh nhớ t?nh, trong l?c vỡ lẽ ra mọi chuyện, cảm x?c trong l?ng hắn cũng kh?ng khỏi quay cuồng.

?Ta thật kh?ng nghĩ rằng c? thể nh?n thấy T? ti?n sinh ở đ?y.? Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương lạnh l?ng cười, n?i. "Năm đ?, lần đầu gặp ti?n sinh đ? biết kh?ng phải vật trong ao, giờ đ?y xem ra quả nhi?n l? thủ đoạn kỳ l?n.?

?C?ng ch?a qu? khen!" Mai Trường T? b?nh thản n?i. ?T? mỗ được Th?i tử điện hạ n?ng đỡ, c? l?ng t?n thưởng, l? con d?n Đại Lương, l?m sao T? mỗ d?m kh?ng cố hết sức mọn."

Ch?ng n?i nhỏ nhẹ, vẻ mặt h?a nh? nhưng kh?ng biết v? sao l?c nh?n ch?ng, trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương vẫn cảm thấy trong l?ng sợ h?i, v? vậy b? tr?nh ?nh mắt ch?ng, n?i: "Cảnh Diễm, h?m nay ta đến chỗ ngươi l? c? chuyện cơ mật muốn n?i với ngươi. Người ngo?i ở đ?y kh?ng tiện lắm, c? thể mời T? ti?n sinh tr?nh ra ngo?i một l?t hay kh?ng?"

Ti?u Cảnh Diễm lập tức n?i: "Kh?ng cần, T? ti?n sinh cũng giống như bản th?n ta. C? c? c? lời g? c? thể n?i với ta th? cũng c? thể n?i với T? ti?n sinh."

C?u n?y đ? rất c? trọng lượng rồi, cho d? Th?i tử chỉ n?i kh?ch s?o th? cũng kh?ng thể xem thường, huống chi giọng n?i của hắn rất nghi?m t?c, kh?ng hề c? vẻ kh?ch kh?. Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương nh?n hai người n?y, trong l?ng thấp thỏm, cũng bắt đầu do dự.

?H?m nay trưởng c?ng ch?a điện hạ đến đ?y l? v? bức thư của Tạ hầu khi rời kinh đ?ng kh?ng?" Mai Trường T? dường như kh?ng để ? đến vẻ mặt của b?, vẫn mỉm cười, hỏi.

Nghe ch?ng n?i như vậy, nghĩ chuyện n?y cũng ở trong tầm khống chế của ch?ng, Ti?u Cảnh Duệ liền hỏi một c?u: ?Tại sao T? huynh biết?"

?? tưởng để lại bức thư bảo vệ t?nh mạng n?y ch?nh l? do ta đưa ra khi đ?. Cảnh Duệ kh?ng biết, nhưng trưởng c?ng ch?a điện hạ chắc vẫn kh?ng qu?n." Mai Trường T? tiến l?n trước một bước, nh?u m?y. "H?m nay hai vị đến Đ?ng cung, chắc l? đ? đọc qua nội dung bức thư? C? cảm nhận g? kh?ng?"

Trưởng c?ng ch?a Lỵ Dương kinh h?i nh?n ch?ng, giọng n?i run run: "Chẳng lẽ ngươi biết sao? Những chuyện trong bức thư đ? m? ngươi đều biết từ trước?"

"Ta biết th? sao? Thi?n hạ vẫn c?n kh?ng biết." Những người ở đ?y chưa bao giờ thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Mai Trường T? l?c n?y, nụ cười lạnh tr?n m?i, l?ng m?y như c? lửa n?ng, hai mắt s?ng rực l?m người ta kh?ng d?m nh?n thẳng. "Trưởng c?ng ch?a, ng?y xưa từng l? tỷ muội t?nh s?u nghĩa nặng, mấy năm nay cố nh?n c? đến trong mơ?"



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...