Cao Trĩ vén rèm cửa sổ, liếc nhìn hắn một cái: "Tuyết rơi rồi, Tạ tể tướng mau về đi."
Ánh mắt ấy làm dịu đi mọi bất an, xao động trong lòng hắn, Tạ Phi cảm giác như ở giữa bầu trời đầy sương tuyết này bỗng nhiên được ánh mặt trời ôm lấy, toàn thân tràn ngập hơi ấm.
Hắn nhìn sâu vào mắt Gia Nghi công chúa, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng hoàn chỉnh của mình trong đôi đồng tử trong trẻo đó, mới hài lòng nói: "Được, nàng về sớm một chút."
Nhìn xe ngựa càng ngày càng xa, Tạ Phi Tài mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, hắn tự an ủi mình, lần trước hắn đã chịu đựng được hai tháng, bây giờ chỉ có mấy ngày cũng không cần quá để ý.
Bên trong xe ngựa chỉ có hai người bọn nàng, Lâm Du kề sát vào Cao Trĩ, cười hỏi: "Trĩ Nhi, ngươi và Tạ tể tướng là sao vậy? Chưa thấy hắn kiên nhẫn với ai như vậy, các ngươi có phải là ... "
Thần sắc Cao Trĩ vẫn như thường, giải thích: "Hiện tại Tạ tể tướng thường xuyên tới Trường Nhạc Cung để dạy ta quân chính, hôm nay trùng hợp gặp nên tiễn ta một đoạn đường thôi."
Lâm Du bán tín bán nghi, lúc nãy công chúa ngồi kiệu liễn tới, đoạn đường xa như vậy mà Tạ Phi cũng nguyện ý đi tiễn nàng sao? Nhưng Cao Trĩ lại bày ra bộ dạng không muốn nói gì thêm nữa, nàng cũng không thể tiếp tục hỏi, chỉ có thể thu hồi lòng hiếu kỳ của mình, đúng rồi, nếu làm phò mã thì không thể làm quan trên triều, Tạ Phi là nhân vật nào chứ, sao có thể bằng lòng từ bỏ quyền thế.
Xe lắc lư, bên trong xe lại ấm áp, tối hôm qua Cao Trĩ bị Tạ Phi ra sức cày cuốc điên cuồng, bây giờ vẫn hơi mệt, tựa vào thành xe một lúc đã thiếp ngủ.
Giang Thành cách kinh thành một con sông, tuy nhiên vào mùa đông sông lại đóng băng, đường thủy không thể đi qua, chỉ có thể đi bằng đường bộ. Ở đây có những ngọn núi bao quanh, vô hình trung tạo nên một hàng rào vững chắc, Nghi Thành nằm ngay bên cạnh nhưng phải mất ba bốn canh giờ đi xe ngựa mới có thể đến nơi.
Từ kinh thành đến Nghi Thành, buộc phải đi đường vòng sang Giang Thành.
Cao Trĩ cảm thấy trời cao đang giúp nàng, khi đi ngang qua Giang Thành, nàng đột nhiên liền thông báo mình bị "nhiễm phong hàn", chỉ sợ không thể cùng họ tiếp tục đến Nghi Thành.
Chu Nghiêu nhớ ra nhà mình còn có trang viên ở Giang Thành nên đề nghị nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai tiếp tục lên đường.
Sau khi đến trang viên, công chúa ngủ mê man trên giường, kêu thế nào cũng không thể dậy được.
"Lâm Du, khi nào ngươi từ Nghi Thành về thì ghé nơi đây đón ta." Cao Trĩ nằm ở đó, mặt đỏ bừng, có vẻ rất mệt mỏi, nhẹ giọng nói: "Đừng vì ta mà chậm trễ việc nhà, dù sao ở đây cũng có rất nhiều hộ vệj, ta sẽ đợi ở đây và không ra ngoài là được rồi."
Thấy bộ dáng yếu ớt của nàng, Lâm Du không yên tâm, cần răng nói: "Hay là để một mình phu quân ta đến Nghi Thành, ta ở đây với ngươi? Ngươi bệnh như vậy, sao ta có thể yên tâm mà bỏ ngươi lại một mình?"
Nàng lại lẩm bẩm: "Thảm rồi, trước khi đi, Tạ tể tướng còn nhờ ta chăm sóc ngươi thật tốt. Nếu y biết công chúa ở cạnh ta hai ba ngày đã bị bệnh thì nhất định sẽ lột da ta."
Cao Trĩ cũng đang lo điểm này, nàng nắm chặt tay Lâm Du: "Chỉ là phong hàn nhẹ, ngươi không cần nói cho hắn biết đâu."
Lâm Du lau mồ hôi cho công chúa, an ủi nàng: "Ta biết, ta biết, vậy ngươi nhất định phải mau khỏe lại nha."
Sau khi Cao Trĩ hết lòng thuyết phục, cuối cùng Lâm Du quyết định đi cùng Chu Nghiêu đến Nghi Thành, nàng nghĩ thầm, chỉ có đi nửa ngày lái xe, nàng chỉ cần lộ mặt trước mặt trưởng bối là được, sáng mai liền trở về chăm sóc Gia Nghi, chắc là cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Trong trang viên hộ vệ không ít, huống hồ Giang Thành trị an khá tốt, công chúa dưỡng bệnh ở đây hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng lại có ba chuyện mà Lâm Du không ngờ đến.
Thứ nhất, công chúa chỉ giả vờ bị bệnh, mặc dù không ai có thể đột nhập vào trang viên làm tổn thương nàng, nhưng nàng ấy lại tự mình muốn đi ra ngoài.
Thứ hai, phu quân ngu ngốc của nàng, sợ Tạ Phi biết được công chúa sinh bệnh sẽ trách cứ phu thê họ, vừa vào trang viên đã gửi tin về kinh báo cho Tạ Phi biết chuyện này .
Thứ ba, Tạ Phi quan tâ.m đ.ến công chúa nhiều hơn họ tưởng tượng, sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức chạy đến Giang Thành, vốn dĩ bình thường phải đi xe mất hai ba ngày, nhưng hắn phi ngựa ngày đêm không ngừng, mới một ngày rưỡi đã đến nơi.
Tạ Phi thúc ngựa đi thật nhanh, không muốn chậm trễ một phút nào, nương theo ánh trăng mà phi nước đại, khi đến trang viên Chu gia lại chỉ thấy một chiếc giường trống rỗng.
Công chúa đã sớm không rõ tung tích