Không bao lâu, cửa bị người từ bên ngoài mở ra.
Nhất định là Lưu Phái.
Không muốn làm cho ông xã sinh lòng nghi ngờ, tôi vội vàng chấn tĩnh tinh thần.
Đang điều chỉnh tâm tình, lại nghe thấy giọng nói mà cả đời này cũng không muốn nghe: "Xem ra, cô mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của tôi."
Bạch Triển Cơ.
Tựa như tôi đã nói rồi, hắn sẽ không bỏ qua tôi.
Tôi phòng bị nhìn hắn, chuẩn bị sẵn nếu hắn bước thêm một bước nữa sẽ xuất ra công kích.
Nhưng là hắn không có.
Hắn chỉ đứng ở cửa bên, cảm xúc trong ánh mắt đoán không ra được, cánh muốn bên dưới có một vết thương rất nhỏ, tôi nhận ra được, đó là tôi dùng hết sức lực căn hắn - - ngày hôm đó.
"Về sau, tôi sẽ thường xuyên tới nơi này." Hắn tuyên bố như vậy.
"Cẩn thận." Tôi nhìn về phía hắn, lạnh lẽo nghiêm nghị: "Vô luận người nào bị chọc giận, cũng sẽ trở thành mãnh thú."
"Cô sẽ làm như thế nào đây? Tố cáo việc này cho Cảnh Lưu Phái? . . . . . . Nếu như cô dám nói, cũng sẽ không chờ tới bây giờ rồi." Hắn đưa ra lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp vết thương bên ở môi dưới.
Trong nháy mắt, tất cả tình cảnh xảy ra ngày hôm đó lại xuất hiện trong đầu tôi, làm cho tôi run rẩy.
Tôi nắm chặt ngón tay, "Pặc" một tiếng, móng tay ngón trỏ thật dài gảy lìa.
Quả thật, tôi hận hắn đến tận xương.
"Rời xa Lưu Phái, như vậy, cô sẽ không bị hành hạ nữa." Bạch Triển Cơ vạch ra một con đường sống cho tôi.
Hắn giống như là thần địa ngụ, ra lệnh cho tôi.
Vậy mà, tôi không phải đồ vật để cho hắn quản chế: "Ở trên thế giới này, rất ít ngời có thể ra lệnh cho tôi, mà anh, thì không nằm trong số đó. Nhưng nếu tôi muốn đi, chỉ bởi vì một cái nguyên nhân - - Lưu Phái không hề yêu tôi nữa."
Bạch Triển Cơ nhìn tôi, vẻ mặt là mơ hồ, mơ hồ, giống như giọng nói của hắn: "Ngày đó sau khi tỉnh lại, có phải cô thấy trên người thiếu mất một món đồ không?"
Nói xong, hắn đưa tay trái ra, quấn ở trên ngón giữa, là một sợi dây chuyền.
Trên sợi dây kia là tài liệu JGL trong ổ cứng di động(portable hard disk).
Thấy tình huống như vậy, lòng tôi cứng lại, giống như bị rót nước đá lạnh vào, ngay cả cổ họng cũng lạnh đến cứng ngắc.
"Nghe Lưu Phái nói, cô nói với cậu ấy, thẻ nhớ(hard disk) này bởi vì nước vào mà hư hại, toàn bộ tài liệu trong đây đều bị mất hết." Bạch Triển Cơ nhẹ nhàng dời đi ánh mắt: "Nhưng trải qua kiểm tra của tôi, tài liệu không chỉ có ở đây, hơn nữa bên trong còn có phát hiện mới."
Đúng vậy.
Tôi nói dối với Cảnh Lưu Phái như thế.
Ổ cứng di động (portable hard disk) cũng không có hư, nhưng trong lúc tôi vô tình mở tài liệu ra, phát hiện bên trong tuy có ghi chép chuyện Hồng thiếu nhu rửa tiền, nhưng trong đó có không ít tài liệu liên quan đến bang Thanh Nghĩa.
Nếu như tài liệu giao vào trong tay cảnh sát, bang Thanh Nghĩa sẽ bị dính líu, Lý bồi cổ cũng là không trốn thoát liên quan.
Cho nên, tôi đã giữ thẻ nhớ (hard disk) lại xóa hết dữ liệu bên trong, cũng lừa gạt Lưu Phái nói là bởi vì nước vào mà hư.
Nhưng là. . . . . . Làm sao lại như vậy?
"Tôi đã phục hồi dữ liệu rồi, mặc dù mất một ít thời gian, nhưng rất đáng không phải sao?" Bạch Triển Cơ dễ dàng nhìn ra nghi vấn của tôi.
Đầu óc của tôi đối với hắn mà nói, giống như là mở một quyển sách ra, tất cả tư tưởng cũng không có chỗ che giấu.
"Rời xa Lưu Phái, nếu không, tôi sẽ giao hết tài liệu ra, tất nhiên, chắc là cô cũng không muốn thấy hai anh em nhà họ Lý phải vào tù." Đây là tối hậu thư cuối cùng hắn đưa ra.
Trong một khắc đó, tôi như đứng ở mép vách núi.
Đã không còn đường để đi.
"Hai người đang nói gì thế?" Lưu Phái đi tới lên tiếng.
"Chúc mùng vị hôn thê của cậu chuyện hai người đính hôn." Bạch Triển Cơ Thần sắc như thường: "Cũng muốn hỏi cô ấy muốn quà gì cho ngày kết hôn, chỉ là hình như cô ấy còn chưa nghĩ ra."
“Lúc nào thì cậu trở nên khách khí như vậy rồi hả?" Lưu Phái cười.
"Phải, như vậy Bất Hoan, nếu em muốn cái gì, lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, chỉ là nhớ, phải nhanh lên." Bạch Triển Cơ nói ra câu này, trong phòng này chỉ có hai người hiểu được.
"Mình lên núi đi dạo một chút, mới vừa rồi tới đây thấy được một nơi khá đệp, cúi đầu là có thể nhìn thấy sông."
"Cẩn thận một chút, gần đây thường xuyên mưa to, nước sông đã bắt đầu dâng cao rồi, núi đá lại tương đối trơn trợt."
"Yên tâm, cuối cùng nếu có việc gì không được thì nhảy xuống thôi."
"Tốt, tối nay là ngủ ở đây đi."
"Ừ, nhìn trời chắc có lẻ cũng sắp mưa, chỉ có thể quấy rầy một chút."
"Vậy thì tốt, mình đi lên trấn trên mua vài món đồ."
Bọn họ nói chuyện bên cạnh cửa, tôi quay lưng về phía bọn họ đứng nhìn ra cửa sổ.
Đầu của tôi rất nóng, hơn nữa đang không ngừng phập phòng, giống như là một thứ gì đó ở đang bị nấu lên, đang nổi lên.
Giãy giụa đến cuối cùng, một chút gì đó rơi xuống, một chút hy sinh, một chút hồi sinh.
Một trận gió thổi qua, xen lẫn mùi thơm hoa cỏ, để cho cái đầu tôi bình tĩnh lại.
Tôi nghĩ, tôi hiểu rõ nên làm như thế nào rồi.
Ở sau khi sự kiện đó phát sinh, tôi dấu Cảnh Lưu Phái mua một cây súng.
Mới đầu, tôi chỉ là muốn lấy nó dùng để phòng thân, vậy mà hôm nay, tôi thay đổi chủ ý.
Sau khi Cảnh Lưu Phái xuống núi, tôi ôm cây súng trong lòng đi tới đỉnh núi.
Ở Bạch Triển Cơ đang đi dạo.
Ông trời rất biết lựa chọn bầu không khí, mới vừa vạn dặm bầu trời vẫn không có bóng mây, thế nhưng lúc này trời đã u ám.
Cũng chỉ mới hai giờ chiều, lại âm u giống như là gần tối.
Rất nhanh sẽ có một trận mưa thật to như trút nước xuống.
Cũng tốt, chuyện xảy ra trong cơn mưa to xối xả, thì cũng nên kết thúc trong một trận mưa to như vậy.
Bạch Triển Cơ đứng ở mép vách núi, phía dưới chính là sông lớn.
Gần đây nước dâng cao, nước sông luôn luôn chảy ôn hòa trong nháy mắt dòng chảy trở nên điên cuồng, kêu gào hoảng sợ, nước sông chảy xiết, từ trên nhìn xuống, làm cho người ta sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
Tôi nghĩ, nếu có người té xuống, thi thể chắc chắn sẽ bị dòng chảy siết cuốn đi, ở trên đường đụng vào đá ngầm, đụng đến hoàn toàn biến dạng.
Đặc biệt là trời sắp tới mưa to, sẽ rửa sạch đi tất cả chứng cớ.
Rất tốt.
Tất cả đều rất tốt.
Tính tính toán toán thời gian, hôm nay chính là chủ nhật.
Một ngày chủ nhật ảm đạm.
Chạy trốn khỏi ngày ảm đạm.
Làm như Bạch Triển Cơ cảm thấy bị tôi chỉa súng, cũng xoay người lại.
Tôi không cách nào tả lại vẻ mặt của hắn, có lúc tôi thậm chí hoài nghi hắn cũng không có vẻ mặt, cũng không có trái tim.
"Cô nhất định phải làm như vậy?" Hắn hỏi, đang khi nói chuyện, khóe miệng của hắn có nụ cười nhàn nhạt: "Nếu như Lưu Phái biết chuyện này, cả đời này cậu ấy cũng sẽ không tha thứ cho cô."
"Nhưng là anh ấy sẽ không biết." Tôi nheo mắt lại, đem họng súng nhắm ngay tim của hắn, tay rất ổn định, không có run rẩy, bởi vì sẽ phải làm, là chuyện cần độ chính xác: "Lưu Phái vĩnh viễn cũng sẽ không biết thù hận giữa tôi và anh sâu thế nào, khi anh ấy trở về, tôi sẽ ở trên giường đang ngủ ngon giấc, mà anh, sẽ chỉ bởi vì ngoài ý muốn mà rơi xuống sông, không để lại dấu vết nào. Anh ấy sẽ đau lòng trước cái chết của anh, nhưng mà tôi sẽ giúp anh ấy vượt qua."
"Cô giết tôi, chủ yếu nhất vẫn là vì anh em Lý bồi Cổ, đúng không?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy, tôi đã tổn thương bọn họ lần thứ nhất, tuyệt đối không cho phép anh lại đi thọt một đao." Ngón tay của tôi chạm đến cò súng: "Cho nên, anh nhất định phải chết."
"Cô sẽ phải hối hận." Hắn nói, trong thanh âm không thấy ý tứ sợ hãi, hắn là đang dùng một loại giọng điệu dự đoán nói chuyện với tôi.
"Việc duy nhất tôi có thể xác định, hiện tại hối hận, phải là anh." Tôi lạnh hạ mắt xuống.
"Nghe nói, người trước khi chết, cũng sẽ nói lời thật lòng." Bạch Triển Cơ nhìn tôi, cánh môi giống như là dính máu: "Tôi nói ra lời thật là được. . . . . . Ngày đó, mùi vị cô, thật rất ngon."
Không có sấm sét, không có tia chớp, không có bất kỳ điềm báo trước, cứ như vậy mưa rơi xuống.
Ở thứ nhất giọt mưa rơi xuống tôi nổ một phát súng.
Đạn bay chính sát đến chỗ trái tim của hắn, ngực trái của Bạch Triển Cơ xuất hiện một bông hoa đỏ thẳm.
Hoa lệ rực rỡ như Mạn Châu Sa Hoa, đỏ tới tăm tối.
Viên đạn này, hắn nên được nhận sớm hơn.
Ngày đó, tôi không nên mềm lòng.
Đạn tạo ra áp lực làm cho hắn lui về phía sau, mà phía sau của hắn, chính là vách đá.
Tôi nhìn thân thể hắn bay trong không trung, nhìn hắn rơi vào vực sâu.
Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi thấy cả người rét run, giống như là bị nhốt vào trong một khối băng to.
Bởi vì sau một giây đó, Bạch Triển Cơ đang cười, đó là một nụ cười thắng lợi.
Mà ánh mắt của hắn, cũng không phải đang nhìn tôi, mà là nhìn về phía sau của tôi.
Tôi quay đầu.
Sau lưng, là Cảnh Lưu Phái không rõ diện mạo.
Lưu Phái đã nhìn thấy
Lưu Phái nhìn thấy tôi tự tay giết chết Bạch Triển Cơ.