Không Thịt Không Vui
Chương 71
Suy cho cùng những ký ức đáng ghê tỡm kia thường xuyên trong lúc tôi lơ đãng mà xuất hiện trong đầu tôi, lấy đi sự vui vẻ của tôi.
Tôi cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, nhưng Lưu Phái vẫn nhìn ra sự khác thường.
Ông xã hỏi thăm tôi là có phải có gì khó chịu trong người không.
Bởi vì kể từ sau sự kiện kia, tôi không lăn lộn trên giường với ông xã nữa.
Câu nói kia của Bạch Triển Cơ cứ như lời nguyền vang bên tai tôi: "Thấy rõ ràng chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, vĩnh viễn giữ ở trong ký ức. Khi cùng Cảnh Lưu Phái làm chuyện này cũng sẽ nhớ tới tôi."
Tôi sợ chuyện này xảy ra.
Hiện tại việc duy nhất có thể làm, chính là mong đợi ma lực của thời gian có thể xoa đi những thứ trí nhớ không chịu nổi kia.
Tôi hoản lại việc kết với Cảnh Lưu Phái, hắ mặc dù ông xã có nghi ngờ, nhưng vẫn tôn trọng ý của tôi.
Vẫn có còn có chút bị ám ảnh, cũng không dám một mình ở nhà nữa, chỉ cần Cảnh Lưu Phái vừa rời đi, tôi cũng sẽ ra khỏi cửa.
Bình thường thì trốn sang nhà bà hàng xóm kế bên, nhưng gần đây bà lão đã bỏ đi chủ nghĩ độc thân, bắt đầu không ngừng nghỉ tìm đối tượng kết hôn.
Đối tượng đều là những ông lão gần đất xa trời thiếu răng cửa ở trấn trên, thậm chí có người mang theo cả bình dưỡng khí theo cùng.
Tinh thần thiếu sót có thể khen.
Chỉ cần là bà đi xem mắt không ở nhà, tôi lên lên trấn trên đi dạo quầy ăn vặt, giống như hôm nay vậy.
Nhưng là ông chủ quày tạp hóa vừa nhìn thấy tôi thì giống như Dương Dương nhìn thấy Hôi Thái Lang, co chân chạy trốn thật nhanh, lập tức đóng cửa lại, đóng cửa không tiếp khách.
Chủ yếu là bởi vì mỗi lần tôi trả giá đều làm cho ông chủ tạp hóa giận đến mức ói máu.
Thật ra thì tôi cảm thấy được ông ta cũng không bị thua thiệt, phun máu cũ xấu để tao ra máu mới tốt hơn, đẩy đi cái nóng trong người có thể tiếp tục được ăn lẩu.
Nghe nói kể từ tôi làm tìm cách VIP ở tạp hóa, thế mà ông chủ không bán bao cao su nữa, làm hại phụ nữ bụng bự ở trấn trên gia tăng vô cùng nhanh.
Ông chủ này, quả thật không phải người phúc hậu.
Vốn là muốn tìm tôi đám thiếu niên lưu manh kia vui đùa một chút, nhưng là kể từ làm đàn em cùng sai vặt cho tôi, tất cả bọn họ đều cải tà quy chánh, để gậy sắt xuống, một lòng đi học, bảo là muốn tập trung tinh thần, cố gắng thi được trường khác ra khỏi trấn này, để có thể cách xa bàn tay nữ ma đầu của tôi.
Ba mẹ của mấu cậu thiếu niên đó cảm động đến lệ đóng thành dòng, nghe nói đang làm một cái cờ danh dự đến tặng tôi.
Xoay một vòng, không có gì hay để chơi, tôi liền vào cái hẻm u ám kia ngồi chơi.
Tôi cảm thấy được, cái nơi u ám nhất đó là không thể có ánh mặt trời.
Hôm nay thời tiết thoáng chuyển biến tốt, ánh mặt trời chiếu xéo vào hẻm, chiếu vào tốt cả nơi bụi bậm trong đây không chỗ nào không có.
Tôi ngồi ở trên rương gỗ bỏ hoang, ngửa đầu, nhìn ánh mặt trời chiếu rọi có chút nghệ thuật, nhìn cảnh rạng rỡ khóe mắt buồn bã rơi lệ - - con bà nó, dầm ở trên thùng gỗ thô này, đâm vào làm cho cái mông tôi đau nhứt.
Đứng lên, giống như bánh quai chèo thay đổi tư thế nhìn về phía cái mongo, lúc này mới phát hiện ra thảm hại lớn, phía trên đâm vào rất nhiều cây dầm, dính vào cái mông vừa đau vừa ngứa, vội vàng đưa tay nhổ.
Thế nhưng một ít dầm gỗ cũng có thế lên đến hàng trăm, cổ của tôi xoay ra phía sau cũng chỉ dc một phần tư.
Nhưng mặc cho bọn nó ở đó, đừng nói ngồi, ngay cả đứng cũng thấy khó chịu.
Đang phiền não, một giọng nói vang lên: "Muốn tôi giúp một tay không?"
Ngẩng đầu, nhìn thấy cái Tần Chân Hạ bướng bỉnh kiêu ngạo không kềm chế được, đôi tay để ở trong túi quần, mắt dò xét cái mông của tôi, ánh mắt xấu xa, lưu manh .
"Cầu cũng không được." Tôi không chút khách khí.
Năm phút sau.
"Tôi nói giúp một tay là ý muốn gỡ dầm ở mông giúp cô." Tần Chân Hạ bình tĩnh nói.
"Mà tôi nói cầu cũng không được chính là lột xuống quần của cậu cho tôi mặc." Tôi dùng sức nhanh chóng kéo quần nó xuống, không tệ không tệ, chính là ống quần hơi rộng, kéo một cái liền tuột xuống rồi.
Thật may là ở bên trong Tần Chấn Hạ một quần lót bốn góc, áo thể thao che qua eo, cũng sẽ không giống cô dâu nhỏ bị làm nhục phải che dưa chuột chạy về nhà.
"Cái quần này coi như là bồi thường lần trước cậu ăn đậu hủ của tôi." Một cái hôn đổi một cái quần cũ, ta cảm thấy được mình đã cho hắn được lợi.
Tần Chân Hạ tựa vào cái bên rương, tóc rơi rủ xuống bên vành tai, này ánh mắt mang theo một chút cao ngạo và lười biếng yên lặng nhìn tôi, hồi lâu sau, đột nhiên hỏi: "Phải làm thế nào cô mới chịu rời đi người đàn ông kia?"
Đột nhiên, cả người tôi cũng lạnh xuống: "Chẳng lẽ s của ông trời không cho toi và anh ấy ở chung với nhau sao?"
Giọng nói rất là nguội lạnh.
Sau khi nói ra khỏi miệng, tự tôi cũng cảm thấy không nên trút giận lên người khác, chỉ có thể thay đổi giọng điệu, nhỏ giọng giải thích: "Xin lỗi, không phải nhằm vào cậu."
"Có người chọc cô sao?" Hắn hỏi.
"Ừ." Tôi gật đầu: "Có người, làm chuyện quá đáng với tôi."
"Quá đáng tới trình độ nào?"
Tôi cầm cánh tay của mình, phía trên hình như còn tồn lại cái vòng tay nhiệt độ không rõ ràng của tân khốn kia, mặc kệ tắm bao nhiêu lần, cũng không có thay đổi gì: "Quá đáng đến, tôi hận không thể nỗi nóng giết chết hắn ngay lập tức."
"Như vậy, thì giết hắn thì tôt thôi." Tần Chân Hạ nói, giọng nói như gió nhẹ nước chảy, không có một chút mang theo vết máu.
"Chuyện không phải đơn giản như vậy." Tôi sửa sang lại quần, chuẩn bị đi.
"Cô cảm thấy tôi ngây thơ?" Hắn hỏi, cặp mắt kia hình như có thể nhìn thấy đáy lòng của tôi: "Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, một người làm thương tổn mình, mình nhất định cần cần phải trả lại, bởi vì hắn có thể tổn thương mình lần thứ nhất, sẽ có thể hại mình lần thứ hai, mình không có sự lựa chọn."
Ánh mặt trời chiếu nghiêng trên mặt đất chuyển lên, rõ ràng chiếu ra vô số nơi tạo ra khe hở.
Nhìn một chút, trong đầu cũng giống như là có chút gì đó đang nảy mầm.
"Có lẽ vậy, ai biết được." Tôi nói ra những lời này, mặc quần Tần Chân Hạ, lên núi về nhà.
Tần Chân Hạ cũng không ngây thơ, lời của hắn là chính xác.
Hắn có thể tổn thương mình lần thứ nhất, là có thể hại mình lần thứ hai.
Khi tôi về nhà phát hiện Bạch Triển Cơ đang ngồi trong phòng khách.
Tôi giống như bị điểm nguyệt vậy, đứng tại chỗ, không thể động đậy.
Tôi không thể chuyển bước, bởi vì từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào muốn giết người đàn ông này.
Tôi sợ mình sẽ khống chế không được nội tâm xúc động phẫn nộ, nhào tới đem hắn xé thành mảnh nhỏ, từng ngụm cắn nuốt.
Nhưng mà tôi lại không thể - - Lưu Phái đang ngồi ở bên cạnh.
"Bất Hoan, em đi đâu vậy?" Lưu Phái đi tới sờ sờ gương mặt của tôi, tay của ông xã rất ấm, thế nhưng lúc này không sưởi ấm cho tôi được.
Tôi quá lạnh rồi.
"Đi lung tung thôi." Tôi nói, giọng nói của mình nghe có chút xa lạ.
"Đi rửa tay, sắp ăn cơm, Triển Cơ tới, cậu ấy câu được chút mấy con cá tươi." Lưu Phái trở về phòng bếp lần nữa.
Bạch Triển Cơ nhìn tôi, nhẹ nhàng cười: "Nghe nói hai người muốn kết hôn, chúc mừng, về sau, chúng ta chính là người một nhà."
Tôi không trả lời, bởi vì toàn bộ hơi sức đều đặt ở nhẫn nhịn kiềm chế bản thân.
Thức ăn chuẩn bị xong, chúng tôi ngồi xuống ăn cơm.
Đây là lần đầu, đầu lưỡi của tôi phân biệt không ra mùi vị thịt trong các món ăn.
Bọn họ đang nói một chút chuyện vụn vặt, tôi tự nói với chính mình không nên nghe, không nên suy nghĩ.
Cho đến khi Bạch Triển Cơ nói: "Thật ra thì tuần lễ trước mình định tới, nhưng là. . . . . . Ngày đó vừa đúng lúc mưa rất to."
Mưa to.
Tôi cầm chặt chiếc đũa, các đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.
"Ngày đó cũng đúng lúc mình có việc ra ngoài, khi trở về phát hiện Bất Hoan có chút sốt." Lưu Phái gắp một miếng cá vào chén của tôi.
"Là bị hù sợ sao?" Bạch Triển Cơ nhẹ giọng hỏi, gợi ý làm cho tôi tự hiểu.
Tôi không ngẩng đầu, đôi đũa gỗ trong tay bắt đầu bị bẻ cong.
Tôi hiểu.
Chuyện ngày đó, cũng không phải điểm cuối, chỉ là bắt đầu.
Bạch Triển Cơ, sẽ hành hạ tôi, mãi cho đến khi tôi rời khỏi Cảnh Lưu Phái mới thôi.
Vĩnh viễn đều sẽ không kết thúc.
Giữa hai người chúng tôi, nhất định phải có một người rời xa Cảnh Lưu Phái.