Hắn đã thắng.
Trận mưa này cũng không lớn, nhưng lại dày đặc, sắc bén, đâm vào trong đôi mắt, rất đau.
Hình như chỉ là vài giây, quần áo của tôi và Lưu Phải đã ướt đẫm.
Hôm nay chúng tôi cũng chỉ mặc áo mỏng màu sáng, bị mắc mưa một chút, đã dính sát vào cả người, trong suốt giống như là tầng da thứ hai.
Tôi cùng Lưu Phái, đứng trong mưa, nhìn nhau, giống như hai đứa trẻ mới sinh.
Nhưng Lưu Phái là thiên thần.
Mà tôi, lại là ác quỷ.
Trên tay của tôi, dính máu người bạn tốt nhất của Lưu Phái.
Lưu Phái đi từng bước một đến bên vách núi, phía dưới, nước sông đang gầm thét, chỉ còn bọt nước trắng xóa, thi thể Bạch Triển Cơ đã bị cuốn đi.
Hắn sẽ không thể sống tiếp, phát súng kia của tôi, đã bắn trúng tim của hắn.
Giờ phút này Lưu Phái, là cứng ngắc, ướt đẫm, phát súng kia của tôi, đồng thời cũng xoa tan toàn bộ ấm áp của hắn.
Ông xã của tôi, đã bị viên đạn kia của tôi bắn chết.
Sau đó tôi mới biết được, ở lúc Cảnh Lưu Phái vừa xuống núi không bao lâu Bạch Triển Cơ đã gọi điện, mượn cớ để cho Lưu Phái quay trở về.
Bạch Triển Cơ đoán chắc tôi sẽ giết hắn, hắn đoán chắc thời gian, đoán chắc tất cả.
Hắn dùng cái chết để thắng tôi.
Tôi không còn lời nào để nói.
Trên thực tế, sau khi sự việc xảy ra, tôi với Lưu Phái chưa nói lời nào với nhau.
Tôi không dám mở miệng, tôi sợ sẽ làm Lưu Phái nói ra lời tôi không dám nghe.
Tôi hiểu, mỗi một câu Lưu Phái nói, đều là những câu tôi không thể thừa nhận.
Lưu Phái gọi rất nhiều cuộc điện thoại, gọi tới rất nhiều cảnh sát, bọn họ tìm kiếm Bạch Triển Cơ ở xung quanh hiện trường và khắp nơi.
Lúc này ngọn núi, đã không còn yên tĩnh.
Mà tôi, yên lặng ngồi ở bậc thang trước nhà, chờ đợi.
Hai ngày hai đêm, tôi chưa uống một giọt nước.
Tôi chỉ ngồi như vậy, vô luận là mưa to mà hay ánh mặt trời, hoàn toàn không cảm giác. Hai ngày sau, Lưu Phái trở lại, anh cũng rất tiều tụy, đáy mắt có màu đen thật sâu.
Anh giống như không nhìn thấy tôi, trực tiếp vào trong nhà, không bao lâu sau, xách theo đồ đạc của mình đi ra, tôi nghĩ là anh muốn rời đi.
Khi anh đi ngang tôi thì tôi đứng dậy, đưa tay, kéo vạt áo anh lại.
Bỏ đi năng lực chịu đựng của cơ thể, vừa đứng lên, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, tay chân xụi lơ. Nhưng vẫn là cố gắng cắn môi, dùng cảm giác đau kích thích giúp chính mình đứng vững.
Bởi vì sợ, sợ Lưu Phái sẽ mặc kệ tôi té xuống. Tình cảnh như vậy sẽ xé nát trái tim màu đen của tôi.
Đã mất đi tự tin, tôi hàn nhát kéo tay áo cả anh, như động vật nhỏ. Vạt áo chuyển động lại làm cho những sợi tóc ở cổ áo cũng chuyển động theo chạm vào người Lưu Phái.
Lưu Phái ngừng lại, nhưng là từ đầu đến cuối, không quay đầu lại.
Trong rừng núi, ve vẫn kêu to, âm thanh làm tê tâm liệt phế, vô cùng thê lương, biến thành một nặng nề dày cộm, bao quanh chúng tôi thật chặt tại nơi đó.
Tôi nhớ được chúng tôi đứng như thế duy trì rất lâu.
Tôi là bởi vì không biết làm sao, mà anh, còn lại là vì lưu giữ ký ức.
Ký ức cuối cùng về tôi.
Tôi lôi kéo Lưu Phái, một mảng vải áo nguy hiểm đến khác thường, giống như tùy thời, anh cũng có thể bay đi.
Tôi không chịu nổi này thêm nữa, tôi sợ hãi như sặp bị anh lấy đi hết tim phổi, tôi bỏ qua lý trí, tôi quyết định đem tất cả xé nát.
Tôi muốn đem toàn bộ Bạch Triển Cơ đã làm với tôi nói ra hết.
Nhưng Lưu Phái đã đi trước tôi một bước.
"Bảy năm trước, khi Triển Cơ đỡ viên đạn kia cho anh nằm hôn mê trong bệnh viện sống chết chưa biết, anh đã thề, đời này, nếu có người dám động đến cậu ấy. . . . . . Anh sẽ giết người đó."
Tôi chưa mở miệng mà đã phải khép lại, chậm rãi, giống như là một đóa hoa héo tàn.
"Nhưng Bất Hoan, anh không có cách nào xuống tay với em được. . . . . . Đối với anh, đây là sự phản bội lớn nhất, điều anh có thể làm, chỉ là rời đi, sẽ không gặp lại em nữa."
Tay của tôi, chợt gia tăng lực độ, nắm chặt lấy cái cái áo sơ mi kia, làm nó hằn lên nếp nhăn.
Nhưng nếp nhăn đó nói lên cảm xúc của tôi.
"Cho nên, buông tay thôi."
Tôi nghe theo lời anh nói, buông tay ra.
Mất đi dựa vào trong nháy mắt lòng bàn tay rơi vào giữa cơn gió mát.
Một giây kế tiếp, Lưu Phái di chuyển bước chân, xa dần tầm mắt của tôi.
Tôi lẳng lặng ngồi trở lại bậc thang trước nhà, nhìn hoa và cây cảnh trước sân.
Tôi lựa chọn buông tay, tôi không giải thích, bởi vì không muốn làm cho chuyện này càng thêm trở nên hỗn độn xấu xa thêm nữa.
Ít nhất, trong lòng của anh, tôi vẫn chỉ thuộc về một mình anh như cũ.
Tôi muốn lúc rời đi, tôi phải trong tư thế toàn vẹn.
Tôi nghĩ, đây là việc cuối cùng tôi có thể làm, việc tốt nhất.
Tôi yên lặng nhìn hoa trong sân, buồn cười.
Nhưng khóe miệng không nghe theo sai bảo, vì vậy lấy tôi đưa tay lên lôi kéo nó, vậy mà vừa chạm vào, nhưng đầy tay lại là những giọt nước mắt ấm áp.
Hai bắp cải trắng rơi trên mặt đất, quay tròn lăn qua lăn lại.
Giọng nói kinh ngạc của bà hàng xóm vang lên: "A, nhóc con, làm sao con lại khóc?"
Ngyà thứ hai Cảnh Lưu Phái rời đi, tôi phóng hỏa, đốt căn nhà này.
Nơi này đã xảy ra tội ác, nơi này đã trải qua sự vui vẻ, tôi lại không dám nhớ lại.
Không có lấy thêm món đồ nào, tôi cứ rời đi như thế.
Đang muốn đi ra khỏi trấn nhỏ thì Tần Chấn Hạ gọi tôi lại.
"Cô phải đi sao?" Hắn hỏi
"Ừ" tôi mở ra hai tay trống không: "Nhìn này, tôi muốn đi lang thang."
"Là bởi vì người đàn ông kia?" Hắn hỏi
"Bởi vì chính tôi." Tôi sửa lại.
Tóc Tần Chấn Hạ chuyển động theo gió bay, tràn đầy hơi thở tuổi trẻ không chịu trói buộc.
"Có lẽ về sau chúng ta sẽ gặp lại." Tôi có dự cảm, chỗ này quá nhỏ, không trói được hắn.
Hắn nhìn tôi.
Trên người mặc áo ngực, thân dưới mặc quần của hắn, trên tay cầm cục gạch vàng khảm kim cương.
Cái quần rất thoải mái, tôi nghĩ nó có thể giúp tôi đi rất xa.
"Nhất định như thế." Hắn giống như là hạ một lời thề: "Nhất định như thế."
Tôi cười.
Chuyện sau này, ai cũng sẽ không biết.
Bên kia sa mạc, có lẽ là biển, có lẽ chỉ là một chỗ sa mạc khác.
Nhưng là có thể đi qua, chính là thành công.
Tôi nghĩ, tôi sẽ vượt qua được.
Mặc dù trái tim đã bị thiếu một góc, nhưng mà tôi sẽ vượt qua.
Bởi vì tôi là Bất Hoan.
Kết thúc điều thứ nhất không vui: với đàn ông không hạnh phúc
----------oOo----------