Hôm Nay Ma Tôn Đã Cho Thỏ Ăn Chưa?

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

09.

Ta được Bùi Tuyết Kỳ ôm vào phòng.

Nếu muốn chạy trốn thì nhân lúc nàng ngủ say ban đêm chính là thời cơ tốt nhất.

Ta nằm sấp bên cạnh nàng giả vờ ngủ, mãi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Bùi Tuyết Kỳ ta mới dám mở mắt.

Ta dùng sức nhảy xuống giường, sàn gỗ phát ra tiếng "cọt kẹt", ta sợ hãi vội vàng nằm sấp xuống giả vờ ngủ tiếp. May mà Bùi Tuyết Kỳ ngủ rất say, không phát hiện ra những động tĩnh nhỏ này.

Ta dồn hết chân khí toàn thân vào lồng ngực, giống như buổi sáng, truyền sức mạnh từ lồng ngực ra khắp cơ thể. Có lẽ vì chân khí trong cơ thể không đủ, ta phải tốn rất nhiều sức lực mới biến thành hình người được.

Thấy đã thành công, ta thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy bộ quần áo của Bùi Tuyết Kỳ treo bên cạnh, mặc vào người.

Đáng tiếc là bụng to, mặc quần áo vào người có chút chật chội.

Ta hơi áy náy nhìn Bùi Tuyết Kỳ đang ngủ say trên giường, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng, ta liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

Trong đại sảnh chỉ có một ngọn đèn leo lét, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Ta nhìn thấy tên tiểu nhị vừa tiếp đãi Bùi Tuyết Kỳ và Khương Ngô bị mổ bụng moi tim, chỉ còn lại xác nằm dưới ánh đèn.

Khuôn mặt tên tiểu nhị hướng về phía ta, vẻ mặt hắn đầy kinh hãi, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào phía sau ta.

Ta sợ hãi không dám nhúc nhích, nhưng cơ thể lại không tự chủ được quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Khương Ngô khóe miệng dính máu, đứng trong bóng tối lạnh lùng nhìn ta.

"Quả nhiên là yêu."

Khương Ngô từng bước tiến lại gần ta, từ bóng tối bước ra ánh sáng, ánh mắt hắn dừng lại trên bụng ta. Ta định bỏ chạy nhưng bị Khương Ngô dùng pháp thuật khống chế, chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ.

Khương Ngô dùng sức bóp cổ ta, đẩy ta vào tường.

Hắn tách miệng ta ra, lấy từ trong ngực một viên thuốc, nhét vào miệng ép ta nuốt xuống.

Thấy ta sắp bị hắn bóp chết, Khương Ngô mới buông tay.

Ta quỳ trên mặt đất, định nôn viên thuốc hắn vừa cho ta uống ra nhưng lại bị Khương Ngô tát mạnh một cái, ngã vào tường.

Trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, ta trừng mắt nhìn Khương Ngô. Trong đầu hiện lên một câu thần chú, vừa định niệm thì cơn đau nhói truyền đến từ bụng cắt ngang dòng suy nghĩ.

Ta cúi đầu, phát hiện cái bụng giả mang thai của mình đã biến mất, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu nhanh chóng tiêu tán.

"Ngươi... đã làm gì ta? Cho ta uống cái gì vậy?"

Khương Ngô ngồi xổm xuống, nắm tóc ta, ép ta nhìn hắn.

"Ngươi chính là người mà Ma tôn khổ sở tìm kiếm đúng không? Ta đã học qua một số tà thuật. Loài thỏ hoang này rất giỏi mang thai giả, ta chỉ cần sờ một cái là biết."

"Nếu Ma tôn biết ái thê của hắn chỉ là lừa gạt hắn, vốn không hề mang thai. Ngươi nghĩ mình sẽ có kết cục gì?"

10.

Ta chống đỡ thân mình, nhìn thiếu niên trước mắt như ác quỷ, lắc đầu trong khó nhọc.

"Ngươi... muốn làm gì?"

Mạng ta đang nằm trong tay Khương Ngô, bây giờ chỉ có thể nghe theo hắn, sau đó tìm cơ hội khác để thoát thân.

"Nếu đã bị ngươi phát hiện thân phận kẻ ăn tim của ta, lẽ ra ta tuyệt đối không thể để ngươi sống sót."

"Nhưng sư tỷ của ta thích ngươi, đó là phúc khí lớn nhất của ngươi. Ở bên cạnh nàng, làm nàng vui vẻ, chính là tác dụng duy nhất của ngươi. Cũng là con đường sống duy nhất của ngươi."

Ta lạnh lùng nhìn tên điên trước mặt.

"Những chuyện bẩn thỉu ngươi làm, nếu để Bùi Tuyết Kỳ biết được, ngươi nghĩ ngươi vẫn còn là sư đệ tốt của nàng ta sao?"

"Đối mặt với những sinh mạng vô tội bị ngươi tàn hại, ban đêm ngươi không gặp ác mộng sao?"

"Ngươi không sợ đánh giá thấp tình cảm của Ma tôn Diêm Khí dành cho ta, hắn sẽ tìm ngươi tính sổ sao?"

Mặc dù câu cuối cùng ta có hơi chột dạ, nhưng vẫn phải nói ra.

Đối đầu với Khương Ngô không phải dựa vào ta có át chủ bài gì, mà là dựa vào ta có thể bịa ra át chủ bài gì!

Khương Ngô nhướng mày, hắn im lặng hồi lâu dường như cũng đang suy nghĩ những lời ta nói, nhưng có vẻ hắn đang cân nhắc xem nếu để Bùi Tuyết Kỳ biết được thân phận của hắn thì sẽ như thế nào hơn.

"Đương nhiên ta không phải không nghĩ đến vấn đề này. Vốn định cắt lưỡi ngươi, nhưng sư tỷ chắc chắn sẽ không thích cảnh tượng đẫm máu này."

"Vì vậy ta cho ngươi uống thuốc, loại thuốc này sẽ khiến chân khí của ngươi tiêu tán, không thể hóa thành hình người. Như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không thể mở miệng nói chuyện."

Ta há miệng, nhưng không nói được lời nào.

Quả thực từ lúc bị ép uống thuốc, chỉ trong vài phút, chân khí trong cơ thể gần như tiêu tan hết.

"Bịch!"

Ta không duy trì được hình người, cuối cùng biến trở lại thành thỏ, nằm bẹp trong đống quần áo của Bùi Tuyết Kỳ, bên tai văng vẳng lời Khương Ngô vừa nói: "Quần áo của nàng, ngươi không xứng đáng mặc."

"Nhưng ta cũng coi như đã giúp ngươi giải quyết cái bụng của ngươi, vụ giao dịch này cũng không lỗ đúng không!"

Ta nhắm mắt, thầm mắng tổ tông mười tám đời nhà Khương Ngô.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...