Tô Tử Khanh bị Thẩm Tây Thời bế một đường từ gara đến cửa phòng. Cả người cô mềm nhũn nằm trong lòng anh nên không muốn nhúc nhích.
Thẩm Tây Thời nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, ấn lên cửa, mở khóa vân tay, sau đó đẩy cửa đi vào.
Bật đèn, nhà cô rất sạch sẽ, phòng trọ đơn, tinh xảo lại ấm áp.
Chỗ huyền quan có nguyên một mặt tường ảnh, dán rất nhiều ảnh chụp. Có ảnh phong cảnh, có ảnh người, có cả những cảnh sinh hoạt vụn vặt. Ở tủ giày bên dưới có bày hai máy ảnh phản xạ ống kính đơn, để ở nơi có thể tiện tay lấy, có vẻ như được chủ nhân của nó thường xuyên sử dụng.
Cũng là một thanh niên tâm hồn nghệ thuật nhỉ.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn người trong lòng, đặt cô lên ghế sô pha. Vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi rót cho cô cốc nước, lại bị cô ôm chặt đùi: “Chân của anh trai… Không phải chân, là nước của sông Seine…”
“Eo của anh trai không phải eo…” Tay nhỏ một đường đi lên, chạm vào áo sơ mi của anh, sờ soạng một hồi, sau đó đẩy Thẩm Tây Thời ngã vào ghế sô pha của mình.
Vẻ mặt Thẩm Tây Thời hứng thú dạt dào nhìn, xem biểu hiện nhiệt tình, chủ động của cô.
Tô Tử Khanh cưỡi trên người anh, tay chân vụng về cởi cúc áo sơ mi anh ra, vòm ngực mở rộng, rồi đến cơ bụng gợi cảm của anh cũng lộ ra.
Đang chờ bước kế tiếp của cô, Tô Tử Khanh lại tránh khỏi người anh, loạng choạng đi tới cạnh cửa, miệng lẩm bẩm: “Để em chụp cho anh trai một tấm…” Sau đó muốn đi lấy máy ảnh.
Thẩm Tây Thời vươn một tay tóm người lại, ôm đặt lên đùi: “Chạy cái gì, muốn đi đâu?”
Tô Tử Khanh nhìn lồng ngực trần trụi của anh, duỗi ngón tay thon dài ra, ấn một cái, nở nụ cười ngốc nghếch: “Muốn đi… vào trong lòng anh trai.”
Giọng nói của Tô Tử Khanh lúc này phải gọi là như chảy ra nước. Cứ cưỡi trên người Thẩm Tây Thời như vậy, nũng nịu ghé vào lồng ngực anh. Lúc nghe xong, trong lòng Thẩm Tây Thời nóng lên, một tay ôm eo cô, cười đến dịu dàng, cúi đầu hôn lên vành tai cô: “Được.”
Tô Tử Khanh cười khanh khách, nắm lấy một tay khác của anh, đặt trên lưng mình, cà cà vào lồng ngực anh: “Muốn ôm một cái.”
Thẩm Tây Thời ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, bị tóc cô cạ vào cằm hơi ngứa, lại đưa tay vuốt ve cho cô.
Cạnh ghế sô pha có một chiếc đèn lóe sáng đặt dưới đất, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, trùm lên hai người trên ghế sô pha.
Thẩm Tây Thời phát hiện mình như đang ôm một con mèo trong lòng, cảm giác buổi tối của ngày cuối tuần này đặc biệt yên bình.
“Khanh Khanh.” Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Người trong lòng không trả lời. Anh cúi đầu nhìn, thấy gương mặt hồng hồng của cô lấp ló giữa những sợi tóc mềm mại.
Cô ngủ thiếp đi rồi.
Giấc ngủ này cô ngủ đến thoải mái, nếu như chăn bên hông không quấn quá chặt thì sẽ thoải mái hơn.
Tô Tử Khanh cựa quậy người, không động được, vặn vẹo uốn éo, chăn lại càng quấn chặt.
Cô mơ màng mở to mắt ra, vươn tay sờ. Sao chăn lại vừa nóng vừa trơn mịn thế nhỉ?
Vén chăn lên, cúi đầu nhìn, có một cái tay đang quấn lấy hông mình.
Đây là tay của một người đàn ông, đường cong rắn chắc, mạnh mẽ. Cô từ từ quay người, đối diện là mặt của Thẩm Tây Thời. Anh vừa tỉnh, đôi mắt nhập nhèm, rất tự nhiên lên tiếng chào cô.
Tô Tử Khanh có hơi hoang mang, câu thốt ra chính là: “Sao anh lại ở đây?”
“Hôm qua dính lấy anh, vừa ôm vừa kéo. Qua một đêm lại trở mặt không nhận người rồi à?” Vừa tỉnh ngủ, giọng nói của Thẩm Tây Thời có hơi khàn. Bàn tay đặt bên hông cô đi lên, sờ lên phần lưng trơn mịn của cô.
“Khụ… tôi, tôi uống say.”
Tối qua cô giả say, vốn muốn dụ dỗ Thẩm Tây Thời, ai ngờ được anh ôm vào trong lòng dễ chịu quá, vuốt ve cũng thoải mái, thế là ngủ thiếp đi.
Cô có hơi xấu hổ, bây giờ toàn thân từ trên xuống dưới của cô, trừ chiếc quần lót mỏng manh thì chẳng có mảnh vải che thân. Hình như Thẩm Tây Thời cũng thế. Bọn họ gần như trần trụi ôm lấy nhau ngủ.
Mặc dù việc nên làm cũng làm rồi, cần nhìn cũng nhìn rồi, nhưng lúc đó có dục vọng vào đầu, đâu lặng yên, thẳng thắn ôm lấy nhau giống như bây giờ, còn trông cứ như một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt vậy, làm cô có hơi xấu hổ.
Dường như Thẩm Tây Thời phát hiện ra cô xấu hổ, nên không trêu cô: “Muốn ăn không? Xuống cho em ăn?”
Tô Tử Khanh khiếp sợ nhìn anh, sắc mặt đỏ bừng. Mới sáng sớm, giữa ban ngày ban mặt? Anh lại muốn, lại muốn…
Thẩm Tây Thời nhìn nét mặt của cô một cái là biết cô nghĩ nhầm. Duỗi ngón tay dí trán cô một cái: “Nghĩ gì thế, anh nói là ăn sáng, trong nhà có mì không?”
Biểu cảm Tô Tử Khanh đặc sắc vô cùng, đầu tiên là hiểu ra, sau đó là ghét bỏ cái tư tưởng không trong sáng của mình, cuối cùng… hình như có hơi thất vọng?
Nhưng cô không cho anh cơ hội thưởng thức kỹ lưỡng đã nói câu “được”, sau đó với váy ngủ hai dây ở một bên qua, vọt vào toilet.
Thẩm Tây Thời cười, đứng dậy mặc quần tây vào, lại đến ban công cầm áo sơ mi đã hong khô mặc lại, sau đó tiến vào phòng bếp.
Tô Tử Khanh nhanh chóng chạy vào tắm, gội đầu, sấy khô tóc. Lúc đi ra,Thẩm Tây Thời vừa lúc mang mì vào phòng ăn.
“Thơm quá!” Tô Tử Khanh tự giác đi tới ngồi xuống cạnh bàn ăn, chờ được cho ăn.
Thẩm Tây Thời nấu món mì trứng gà với cà chua, lúc bắc nồi ra thì bỏ thêm hành lá, thêm chút dầu mè, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Quả nhiên là cô bé ham ăn.Thẩm Tây Thời nhìn cô, một bát mì đơn giản mà ăn đến thỏa mãn.
Tô Tử Khanh cúi đầu uống cạn cả nước. Đối với người nấu, đây chính là lời khen thưởng tuyệt nhất.
Cô liếm môi, vô thức sờ lên bụng nhỏ, ánh nắng chiếu vào mái tóc để xõa, nhìn thấy cả tóc tơ, làm cho Thẩm Tây Thời nghĩ tới con mèo nhỏ ăn xong là nằm phơi nắng.
“Thích chụp ảnh hả?” Anh hất cằm về phía bức tường dán ảnh và cả chiếc máy ảnh.
“Đúng, thích cực.” Tô Tử Khanh duỗi người trên ghế, vừa ăn cơm no, lại phơi nắng, đúng là thoải mái: “Ghi lại khoảnh khắc sinh hoạt hàng ngày, như vậy lúc
nhớ lại sẽ cảm thấy mỗi ngày đều rõ mồn một trước mắt.”
Thẩm Tây Thời gật đầu, nhìn chăm chú vào bức ảnh chụp hoa anh đào nào đó trên tường một lúc.
Lá cây phong mới nhú màu xanh non, phía trước có một gốc anh đào màu hồng, từng cánh hoa bị gió thổi rơi, cảnh tượng rất đẹp, lại giống như vĩnh viễn dừng lại trong chớp mắt.
“Chụp ảnh cho anh đi.”Thẩm Tây Thời nhìn cô. Ánh nắng chiếu vào bên phải Tô Tử Khanh, soi sáng từng hạt tròn nhỏ bé trôi nổi trong không khí, giống như một lớp mạng che mặt trên mặt cô. Con ngươi của cô dưới ánh mặt trời ánh lên màu hổ phách xinh đẹp.
Thẩm Tây Thời đột nhiên thấy cô nói ghi lại những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống rất đúng. Lúc này, anh cũng muốn dùng mắt, ghi lại cảnh sắc trước mặt.
Anh đột nhiên rất muốn biết, mình trong mắt cô có dáng vẻ gì. “Hả?” Tô Tử Khanh tưởng mình nghe nhầm.
“Tối qua nói rồi mà, phải chụp ảnh cho anh đấy?” Thẩm Tây Thời cười liếc nhìn cô.
“Được?” Hạnh phúc tới quá đột ngột, đây là nỗi chờ mong nho nhỏ trong lòng cô. Dáng người Thẩm Tây Thời rất cân đối, giá trị nhan sắc cao, lại có khí chất. Cô thèm nhỏ dãi cái người mẫu này đã lâu, vậy mà có thể thực hiện nhanh như vậy?
Cảm ơn Thượng đế!
“Thật.” Thẩm Tây Thời gật đầu. Và cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.