Hôm Nay Boss Lại Tăng Ca Rồi!

Chương 21: Cởi cà vạt ra


Chương trước Chương tiếp

Tô đại bắt đầu làm việc.

Nhiếp ảnh gia Tô mặc váy ngủ hai dây, tóc búi lên, đi chân trần trên sàn nhà, cầm máy ảnh phản xạ ống kính đơn, vẻ mặt nghiêm túc.

.

“Anh cần làm gì?” người mẫu cực kỳ phối hợp.

 

“Thắt cà vạt của anh lên.” Nhiếp ảnh gia Tô đã làm việc thì người thân cũng không nhận, trực tiếp chỉ huy anh.

Thẩm Tây Thời nhíu mày.

“Tin tôi.” Nhiếp ảnh Tô đổi góc độ của ghế sô pha một chút, hai tay khoanh trước ngực đứng trước sô pha, đo sáng, mỉm cười, rất có khí phách.

Người mẫu nam lộ ra nụ cười đã hiểu, rút cà vạt trên thành ghế rồi thắt lên. Anh đi tới trước sô pha, ngồi xuống, tay khoác lên thành ghế, vẻ mặt thả lỏng.

“Tách” một cái, Tô Tử Khanh nhanh chóng ấn chụp, kiểm tra vùng sáng và nút chụp, cúi đầu điều chỉnh tham số, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh.

.

“Em kể cho anh nghe chuyện cười trước nhé, ha ha.” Tô Tử Khanh cầm máy ảnh, mắt dán lên chọn khung cảnh.

Thẩm Tây Thời chống cằm, gật một cái, nhìn cô cười nói: “Được.” “Tách”, Tô Tử Khanh ấn nút chụp.

Thấy cô không nói câu sau, Thẩm Tây Thời nhướng mày: “Rồi sao?” “Tách”, lại một tấm.

“Kể xong rồi, ha ha.” Tô Tử Khanh nháy mắt với anh mấy cái, cúi đầu nhìn ảnh vừa chụp. Dáng vẻ anh thả lỏng, biểu cảm tự nhiên, rất được: “Không phải anh cười rồi sao?”

Thẩm Tây Thời vuốt cằm, lắc đầu cười, thế mà bị dính chiêu rồi. “Tách”, tấm này cũng rất đẹp trai.

Thẩm Tây Thời dần tìm ra chiêu trò của Tô Tử Khanh. Cô không bảo anh tạo dáng để chụp mà là thông qua việc dẫn dắt cảm xúc, chụp được hình ảnh mà cô muốn, chân thực lại tự nhiên.

Chụp mười mấy phút, hai người đều dần vào cảnh đẹp, sau khi thả lỏng, yêu cầu của Tô Tử Khanh cũng dần to gan hơn.

“Bây giờ, cởi cà vạt ra…”

Thẩm Tây Thời vươn tay, ngón tay thon dài sờ đến cổ áo, một tay cầm nút thắt của cà vạt, một tay từ từ kéo ra, đầu lưỡi đưa lên hàm răng, nhìn thợ chụp hình trước mặt.

Cô quỳ gối trên thảm, vạt váy tơ tằm bị kéo lên, khó khăn lắm mới che được bờ mông, lộ ra hai đùi bóng mịn.

Tô Tử Khanh nhanh chóng chụp liên tục mấy tấm. Anh cởi cà vạt ra, đôi mắt vững vàng nhìn chằm chằm vào ống kính. Biểu cảm này có chút lạnh lùng, có chút tàn bạo, có chút dục vọng làm cho người ta động tình.

 

Cô điên cuồng ấn nút chụp, vừa ca ngợi từ tận đáy lòng: “Hấp dẫn lắm, chính là ánh mắt này, rất tuyệt.”

Sau đó, Tô Tử Khanh vươn tay trái ra: “Buộc cà vạt lên tay tôi.” Tay phải cô cầm máy ảnh.

Cô dùng loại máy ảnh Mirrorless kèm ống kính 35mm nhỏ nhẹ, một tay cũng điều chỉnh được.

Thẩm Tây Thời gỡ cà vạt xuống, cởi thêm hai cúc áo, đứng thẳng người, bước từng bước tới trước mặt cô. Tô Tử Khanh hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhanh chóng ấn nút chụp của máy ảnh xuống, chụp lại từng động tác khá thần thái vừa rồi của hắn.

Đi tới trước mặt cô, Thẩm Tây Thời ngồi xuống, nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, chậm chạp quấn chiếc cà vạt lên. Anh cúi đầu, vẻ mặt chăm chú. Ánh nắng xuyên tới từ phía sau lưng anh, rơi vào tóc và lông mi của anh, tạo thành một bóng mờ xinh đẹp bên sườn mặt, góc cạnh rõ ràng, gương mặt hài hòa.

Làn da non mịn, Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy hơi ngứa, thứ mềm mại tinh tế xuyên qua cổ tay, chảy vào trong máu, làm cô thấy khô nóng.

Cà vạt quấn mấy vòng, cuối cùng Thẩm Tây Thời thắt một cái nơ bướm xinh đẹp ở chỗ đó.

Vẻ mặt anh nghiêm túc như đang đối xử với bảo vật của mình vậy.

Cô nghĩ, mấy bức ảnh này thật đặc biệt, làm trong lòng cô cũng thấy rung động.

Tô Tử Khanh lui ra sau mấy bước, bảo Thẩm Tây Thời ngồi trên thảm. Phía sau anh là bàn trà, trên bàn trà đặt bình hoa thủy tinh. Mấy nhánh uất kim hương màu trắng cắm trong bình, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

“Bây giờ… cởi cúc áo ra.” Gương mặt Tô Tử Khanh hơi đỏ, lúc thốt ra những lời này, cô lại có cảm giác như đang nhìn Ngưu Lang biểu diễn múa thoát y.

Thẩm Tây Thời cười như không cười nhìn cô, cũng không nói gì, cởi từng cúc áo ra, động tác chậm rãi, nhã nhặn. Anh hơi ngẩng đầu, nhướng mày liếc nhìn cô, vẻ mặt kia mang theo sự dụ dỗ.

Tô Tử Khanh cảm thấy người mẫu nam này thật biết trêu chọc lòng người, hô hấp của cô có chút khó khăn.

Nhìn từng chiếc cúc áo sơ mi trắng được cởi bỏ, lồng ngực căng đầy, những bộ phận còn lại như ẩn như hiện làm cho người ta mơ màng.

Tô Tử Khanh đến gần anh, rút một nhành Tulip trong lọ hoa ra, nước theo nhành hoa nhỏ xuống, lăn trên người anh.

Một tay Tô Tử Khanh cầm máy ảnh, đuổi theo giọt nước kia, từ lồng ngực của anh, đi thẳng xuống dưới, cho đến khi chui vào quần rồi biến mất không thấy đâu nữa.

 

“Ừm, dáng người rất đẹp…” Cô duy trì lời cổ vũ với người mẫu, làm cho đối phương càng hòa vào cảnh vật, càng thêm thả lỏng.

Cô cầm hoa, nhẹ nhàng lướt qua vòm ngực anh. Bông hoa màu trắng ngà, đặt trên làn da lúa mì của anh tạo thành nét chênh lệch rõ ràng.

Ánh mắt cô không hề chớp mà nhìn chằm chằm anh, híp mắt, liếm môi một cái, ngón tay vẫn không ngừng ấn nút chụp trên máy ảnh.

Trước ngực truyền đến cảm giác lành lạnh, ngứa ngứa, Thẩm Tây Thời bị cô trêu đến nóng lên, đôi mắt híp lại, nắm lấy cổ tay cô, gỡ hoa xuống, đặt tới mũi, nhẹ nhàng hít một hơi, mùi thơm thật thanh nhã.

Tô Tử Khanh vẫn cảm thấy mình mới là người trêu chọc tâm tình đối phương, mình mới là người khống chế cục diện. Nhưng dần dà, cô có chút không kiềm chế nổi.

Thẩm Tây Thời đặt hoa giữa hai chân, hai tay cầm vạt áo, “soạt” một tiếng cởi áo sơ mi ra, vung tay ném qua một bên.

Tô Tử Khanh nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của bản thân. Bọn họ cách nhau gần như vậy, nhất định anh cũng nghe thấy.

Thẩm Tây Thời thấy cần cổ cô khẽ động, mỉm cười, lại cầm nhành hoa màu trắng ngà kia lên, lướt nó trên xương quai xanh của mình, cho đến trước ngực, sau đó chậm chạp ma sát đầu vú đỏ thẫm.

Sau đó, cô nhìn thấy, đầu vú kia từ từ đứng thẳng. Tô Tử Khanh xấu hổ phát hiện, mình ướt rồi.

“Cực kỳ… Mê người.” Cô khụ một cái, giọng khàn đến nỗi bản thân cũng không thể nhận ra.

“Nào, chúng ta đổi cảnh khác.” Vội vàng chuyển sự chú ý.

Cô bảo Thẩm Tây Thời đứng trước cửa sổ, kéo cửa chớp xuống, biến thành kiểu che một nửa, cho ánh nắng xuyên qua từng khe hở chui vào rơi trên người anh tạo thành một bức ảnh ấn tượng lại mê hoặc.

Thẩm Tây Thời cởi trần, dưới ánh sáng mất đi vẻ nhã nhặn thường ngày, tỏa ra sự nam tính và hoang dã của đàn ông.

Bên dưới là quần tây, thân trên để trần, lộ ra lông trên vùng bụng gợi cảm, nho nhã và hoang dại mạnh mẽ tấn công nhau làm Tô Tử Khanh miệng đắng lưỡi khô.

Thẩm Tây Thời vươn tay gãi cằm, nơi đó mới mọc ra gốc râu nên có hơi thô ráp. Tóc trên trán rủ xuống, nửa che vùng trán đi. Dưới ánh mặt trời, ánh mắt anh vừa thâm thúy lại mông lung.

Anh nhìn Tô Tử Khanh, cô đang hạ thấp người lấy cảnh, cơ thể hơi nghiêng về trước, cổ áo của váy ngủ thõng xuống, lộ ra nửa bầu ngực tròn trịa.

 

Thẩm Tây Thời nhìn chằm chằm vào ngực cô, ánh mắt tối đi. “Ánh mắt rất tuyệt… đúng, nào… thử dùng ánh mắt dụ dỗ em đi.”

Vẻ mặt Thẩm Tây Thời rất biết co giãn. Tô Tử Khanh nhìn thẳng anh, trong mắt có ngọn lửa bao lấy, mang theo chút khiêu khích, trên tay không ngừng ấn nút chụp.

Đang muốn bảo anh làm một kiểu dáng, lại trông thấy tay Thẩm Tây Thời rơi xuống, đặt trên khóa quần tây.

Anh chỉ gẩy một cái đã cởi được cúc quần, sau đó là khóa kéo. Quần tây cắt may thủ công cứ như vậy lỏng lẻo treo trên hông, muốn rơi cũng không xong, lộ ra viền quần lót màu đen bên trong.

Đây chính là thứ mà cô muốn.

Tô Tử Khanh nhíu mày, tán thưởng anh.

Cô bảo Thẩm Tây Thời nằm xuống, mình đứng phía trên anh. Hai chân tách ra, đứng trên eo anh, cúi đầu ấn nút chụp.

Sàn gỗ sồi màu sáng bị in bóng mờ cửa khe cửa chớp lên, chiếu vào người anh, hòa với đường vân thô sơ của sàn nhà lại càng bổ sung cho nhau tạo mỹ cảm hoang dã.

“Hoang dã quá, gợi cảm quá… Nhìn tôi…”

Thẩm Tây Thời nghiêng đầu, đôi mắt híp lại, thẳng thắn tiếp nhận ống kính của cô. Trong nháy mắt đó, Tô Tử Khanh cảm thấy ánh mắt của anh như xuyên qua ống kính, đi thẳng vào trong mắt cô, đi thẳng vào trái tim cô.

Cảnh vừa rồi quá đẹp, cô ấn nút xem lại, xem xét chi tiết từng bức ảnh.

Thẩm Tây Thời ở dưới ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh nắng dịu dàng rơi trên gò má cô, chạm vào lông mi, lập lòe theo từng cái chớp mắt của cô.

Khóe môi cô hơi mỉm cười, ánh mắt rực sáng, hoàn toàn khác biệt với lúc cô đi làm.

Vẻ mặt này là khi người ta gặp được thứ đồ mình thích mới có. Chăm chú lại mê người.

“Thợ chụp hình, người thật ở đây còn không đẹp bằng ảnh chụp ư?” Thẩm Tây Thời nói, vươn tay sờ từ bắp chân cô, chậm chạp đi lên.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...